Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 72: Chương 72





Trúc đang ngồi trong phòng buồn rười rượi thì nghe tiếng chuông cửa, nó nghĩ chắc là Long, con nhóc hồi hộp lúng túng không biết phải làm thế nào bây giờ, sau mấy lần bấm chuông, đành phải ra…Mở cửa ra không phải là Long mà là Dung, khỏi nói con nhóc mừng và ngạc nhiên đến mức nào
- Dung, trời ơi, là bồ sao, sao bồ biết mình ở đây? – Trúc cầm lấy tay Dung lắc lắc
- Cho mình vào phòng cái đã chứ, bộ bắt mình đứng đây nói chuyện sao – Dung cười khì khì
- Ừh nhỉ, tại mình mừng quá, bồ vào đi, bồ lên đây một mình hả - Trúc ngó ngó ra bên ngoài
- Không, mình lên cùng anh Hoàng và anh Hùng nữa – Dung đặt túi đồ của nó xuống quay ra cười nói với Trúc
- Cả Hoàng nữa ư, đâu? Hoàng đâu? – Trúc ngó quanh
- Anh Hoàng có chút việc tý lên sau, chưa gì nghe thấy Hoàng mắt đã sáng rực lên rùi kìa - Dung cười khúc khích
- Đâu! Làm gì có chẳng qua không thấy thi mình hỏi thôi mà – Trúc đỏ mặt chống chế
- Vậy sao không hỏi anh Hùng nữa? – Dung tủm tỉm
- Ờ thì…thì…- Trúc lúng túng
- Thì…vì mình chỉ quan tâm đến anh Hoàng thui phải không? – Dung cười khoái chí
- Lại trêu người ta rùi, thích chọt lét hok – Trúc cười gian nhìn sang Dung
- Thôi…thôi, mình đầu hàng ha ha ha – Dung cười khúc khích
…………………………………………� �…………………………………………� ��
Hoàng đi lên phòng của mình, Hùng đã ngồi trong đó xem tivi, trông thằng nhóc có vẻ hài lòng lắm. Nó nằm khoan khoái nhìn Hoàng
- Có chuyện gì không mày
- Có…một số chuyện

- Chuyện gì mà mày úp mở vậy?
- Tao không kể cho mày biết đây he he he
- Ơ, cái thằng này, mày có nói hay thích vừa khóc vừa nói - Hùng lao ra phía Hoàng bóp cổ thằng nhóc
- Ối, ui da…từ từ tao kể, cái thằng điên này mày tính giết tao lun hả - Hoàng kêu ầm lên
- Đó! Vậy có phải ngoan không, chứ phải dùng bạo lực mới chịu khai – Hùng te tởn
- Chuyện là thế này…..- Hoàng hí hửng kể cho Hùng nghe
- Hả???? Vậy là Trúc thích mày hả??? – Hùng hí hửng
- Thì tao nghe Long nói vậy!!! – Hoàng gãi đầu gãi tai ngượng ngịu
- Vậy là tốt rồi ha ha ha ha – Hùng cười khoái chí
- Nhưng bây giờ tao lại thấy ngại ngại sao mày, không biết phải nói chuyện gì với Trúc nữa
- Thằng khùng, mày hâm hả? Cơ hội tốt vậy, Long đã tạo cho mày thì không mau mà nắm lấy, lỡ thằng khác nhanh tay nó giựt mất thì mày có mà mất vợ
- Thằng nào chứ, thằng nào dám giựt Trúc của tao? – Hoàng sấn sổ
- Đó là tao nói thế thôi….- Hùng nhún vai
- Vậy bây giờ tao qua gặp Trúc đây – Hoàng hùng dũng đứng dậy
- Ờ qua đi, chắc con nhỏ ngạc nhiên lắm
…………………………………………� �…………………………………….
Nói là làm, Hoàng lon ton chạy sang bên phòng Trúc bấm chuông, người mở cửa là Trúc
- Ơ…là anh sao? – Trúc ngạc nhiên
- Thế em mong là ai nào? – Hoàng xịu mặt giận dỗi
- Ah không, tại tôi hơi bất ngờ thôi mà tôi tưởng…Hùng sang kiếm Dung – Con nhỏ lảng lảng, mặc dù trong lòng nó đang rất vui…
- Thật hả? Anh sang kiếm em đó, cả ngày hôm nay e bặt vô âm tín, anh lo quá…bây giờ thấy e không sao là tốt rồi – Hoàng nói một lèo, nói xong nó mới thấy mình vô duyên
- Chỉ thế thôi hả?
- Ờ…- Hoàng nhăn nhó, sao nó ko dám nói ra là nó nhớ con nhỏ đến phát khùng lên chứ
- Vậy anh về phòng đi, tui không sao!!! – Trúc xịu mặt toan đóng cửa
- Khoan đã – Hoàng vội cang nói
- Sao thế?
- Mình…đi dạo đi – Hoàng rụt rè
- Nhưng còn Dung?
- Tý nữa anh kêu thằng Hùng qua chỗ Dung
- Ừh, cũng được, để tôi vào nói với Dung một tiếng đã – Trúc lưỡng lự một chút rồi gật đầu đồng ý

Con nhóc quay vào trong khoảng 5 phút rồi chạy ra – Mình đi thôi- Trúc cười nói với Hoàng
…………………………………………� �…………………………………………� ��..
2 nhóc đi thong thả dọc theo ven hồ, Hoàng lưỡng lự nhìn Trúc, mấy lần nó định cầm tay con nhóc nhưng lại không dám. Nó cứ phân vân không biết có nên cầm tay con nhóc không, một mặt nó nó muốn làm nhưng một mặt nó lại sợ con nhóc giận. Trông cái bộ mặt phân vân của nó đến là khổ sở…
- Anh làm sao thế, bộ anh bị đau ở đâu hả? – Trúc nhìn thấy bộ dạng của Hoàng thì quay lại hỏi
- Ơ, không, anh không sao, mình ngồi xuống đây một lát đi – Hoàng chỉ tay vào chiếc ghế đá gần đó
- Ưh, thế cũng được
- Em thích không khí ở đây chứ?
- Thích lắm, không khí ở đây rất trong lành, Long gọi điện cho anh tới đây hả? – Trúc gật đầu hưởng ứng
- Ừh, mà Long…sắp đi du học đó, e có biết không? – Hoàng đột ngột đổi chủ đề
- Hả??? Long không hề nói gì với tôi cả - Trúc giật mình quay lại
- Ừh, Long cũng chỉ vừa nói với anh thôi – Hoàng chậm rãi nói
- Sao lại thế được, chắc Long giận tôi…- mắt Trúc bắt đầu đỏ hoe
- Anh không nghĩ thế, cậu ý rất yêu…quí em, Long sẽ không giận gì em đâu- Hoàng an ủi
- Không được, tôi phải hỏi cho ra lẽ - Trúc vùng dậy chạy về phía khu nhà
Hoàng thấy vậy cũng hấp tấp chạy theo…
…………………………………………� �……………………………
Con nhóc giận vô cùng, một chuyện trọng đại này mà Long không hề nói với nó, Long định ra đi trong im lặng sao? Nó bấm chuông liên tục phòng của Long
- Có chuyện gì thế Trúc – Long ngạc nhiên khi thấy bộ dạng bất bình của Trúc
- Tại sao?? Tại sao Long tính đi du học mà không nói với Trúc? Long cứ thế mà đi sao? – Trúc hét lên
Long quay ra nhìn Hoàng, vậy là Hoàng đã nói với Trúc, Hoàng gật đầu và nói
- Thôi 2 người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi về phòng trước đây

- Trúc vào phòng đi, có gì mình nói chuyện – Long nhẹ nhàng, con nhóc đi theo Long vào phòng
- Nào Long nói đi
- Trúc uống cốc nước đã – Long mỉm cười
- Đó, Trúc uống rồi đó, bây giờ Long giải thích đi, có phải Long giận Trúc nên Long quyết định đi du học không?
- Không, Long không giận Trúc, Long muốn đi du học để trau dồi kiến thức, sau này có thể quản lý tập đoàn Hùng Long thôi.
- Sao trước đó Trúc không hề nghe Long nói về việc này
- Long cũng mới quyết định đây thôi, hơn nữa…Long cũng muốn xa Trúc một chút để Trúc…luôn nhớ về Long, một người rất đẹp trai và đáng yêu – Long tủm tỉm cười-
- Long còn đùa được sao? – Trúc nhăn mặt
- Long nói thật đó!!!
- Vậy bao giờ Long đi? – Trúc ngậm ngùi
- Khoảng 2 tuần nữa
- Trời sao nhanh vậy?
- Thì thủ tục xong rồi, chỉ đợi ngày nhập học thôi mà
- Nhưng có cần phải gấp vậy không? Mà bao giờ Long về
- Thỉnh thoảng Long lại về mà, Long có đi luôn đâu, Long đi khoảng 6 năm
- Trời, lâu vậy sao? Trúc…sẽ nhớ Long lắm đó – con nhóc bắt đầu sụt sịt
- Long cũng hi vọng vậy- Nó nhẹ nhàng ôm Trúc vào lòng, nó ước gì Trúc ngăn nó lại, nó chỉ cần một câu nói của Trúc thôi rằng “Long đừng đi, hãy ở lại bên Trúc” thì nó sẽ ở lại và mãi mãi ở bên con nhóc. Nhưng con nhóc chỉ khóc…nó không nói gì cả…Long xiết nhẹ Trúc trong vòng tay, chỉ 2 tuần nữa thôi nó sẽ phải xa Trúc, người con gái nó yêu thương nhất…Nó đau lòng lắm, để đưa ra quyết định này nó đã phải suy nghĩ rất nhiều, nó muốn rời xa mảnh đất này, vì còn ở đây ngày nào thì nó cảm tưởng nó sẽ càng khó để có thể rời xa Trúc được