Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 62




Ra cửa sau phòng vũ hội chính là cầu thang lộ thiên, nối thẳng đến bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Tốc độ của Miêu Nữ quả nhiên làm người ta chấn kinh, tôi vừa đuổi theo ra cửa đã không thấy cô ấy đâu, may mà tôi biết cô ấy muốn làm gì, vì thế quyết đoán đi về phía bãi đỗ xe.

Quả nhiên, vừa mới đi đến cửa bãi đỗ xe, đã nhìn đến Miêu Nữ yểu điệu đứng ở nơi đó, mỉm cười với anh bảo vệ: “… Đúng vậy, tôi là… ”

Tôi nhanh chóng vểnh tai, nếu cô ấy dám can đảm nói mấy câu kiểu như “Tôi là vợ ngài Wayne” giống trong phim thì cô ấy nhất định phải chết!

“… aunt của vị hôn thê của ngài Wayne.” Selina mỉm cười nói, “Họ bảo tôi lái xe về trước.”

… aunt?

Cô? Thím? Mợ?… Dì?

Dì cái đầu cô!

Cho xin đi tuổi cô ấy thoạt nhìn không khác gì tôi cứ công khai nói là dì của tôi như vậy thật sự không thành vấn đề sao trông tôi thoạt nhìn nhỏ đến mức nào hay là cô ấy cảm thấy mình già đến mức nào thế hả!

Anh bảo vệ thoạt nhìn đã bị sắc đẹp dụ hoặc, cười cười định giao chìa khóa xe cho cô ấy.

Lúc này mà không thể hiện thái độ là không được, tôi ho nhẹ một tiếng, sải bước đi đến, một phen đoạt lấy chìa khóa xe trong tay anh bảo vệ rồi nhét vào trong túi xách, cả vú lấp miệng em nói: “Nhân viên mà cô Tate thuê làm việc thật kém quá, so với tập đoàn Wayne chúng tôi đúng là cách biệt một trời. Ít nhất viên chức công ty chúng tôi tuyệt đối không bao giờ không hỏi tiếng nào đã tùy tiện đưa đồ của khách cho người khả nghi.”

Anh bảo vệ xấu hổ chảy mồ hôi trên trán, lập tức dùng vận tốc ánh sáng chuồn mất.

Selina vẫn thản nhiên, một chút cũng không kinh hoảng, nhún nhún vai cười thản nhiên với tôi: “Chỉ là đùa một chút thôi mà, thân ái.”

Vị mỹ nữ này vừa trí tuệ vừa giảo hoạt, lúc công kích rất giống mèo, làm người ta khó lòng phòng bị. Gương mặt phương Đông của tôi ở trong đám người phỏng chừng cực kỳ dễ nhìn ra, cho dù lần gặp lần trước có đeo mặt nạ, nhưng vẫn rất khó nói là cô ấy có nhận ra tôi hay không, vì thế tôi mang vẻ ngạo mạn, lỗ mũi chỉ trời, không để ý đến cô ấy, lắc lắc eo nhỏ quay trở về.

“Hey, đợi chút!” Miêu Nữ bỗng nhiên kêu lên, “Chúng ta… hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”

Tôi cảm thấy lưng mình lập tức toát ra một tầng mồ hôi, kích động nhưng chỉ trong chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng hít vào một hơi, xoay người mỉm cười với cô ấy: “Tôi và Bruce đã kết giao rất lâu, có lẽ cô đã nhìn thấy tôi qua tin tình cảm trên báo nào đó?”

Tôi nghĩ hiện tại nhất định là tôi mang vẻ đáng đánh đòn【 tôi là vợ phú ông một người thuộc xã hội thượng lưu như tôi thì kẻ hay trộm đồ tham gia vũ hội mưu toan dựa vào quy tắc ngầm nhận cha nuôi một đêm ngoại tình như cô sẽ không có tư cách nói chuyện với tôi】.

Quả nhiên Miêu Nữ mắc mưu.

Nụ cười quyến rũ hoàn mỹ không sứt mẻ hơi đổi, sau đó môi đỏ mọng nhấc lên, nhẹ giọng nói: “Hiện giờ tôi lại cảm thấy chúng ta chưa từng đã gặp đấy. Bởi vì trước kia tôi có may mắn từng xã giao với cô gái Đông phương đó, tuy cô ta cũng không phải là hạng tốt gì, nhưng ít ra cũng không có vẻ mặt làm người ta ghê tởm như cô.”

Tôi trầm mặc một chút, quyết định coi lời nói này thành ca ngợi, “A thế à, thế thì cảm ơn cô quá. Nhưng bộ quần áo và đồ trang sức trên người cô…” Tôi nhìn hạt kim cương lóng lánh trên cổ cô ấy, trong phim, cô ấy đeo xuyến trân châu của Bruce, “Tôi cảm thấy chúng nó hơi quen mắt, rất giống đồ phu nhân XX bạn tôi, chẳng lẽ cô không sợ tôi báo cảnh sát bây giờ để bọn họ bắt lại một nữ tặc cao quý như cô sao?”

Selina mím đôi môi mềm mại đỏ mọng, bỗng nhiên cười : “Tôi chỉ trộm đồ của người giàu có, không cướp bóc của người nghèo.”

“Tiền của người giàu có cũng là nhờ dựa vào hai tay của chính mình và đầu óc trí tuệ dốc sức mới làm ra được, người nghèo cũng như vậy.” Tôi nheo lại mắt, “Cô cho là cướp của người giàu chia cho người nghèo là có thể khiến hành vi trộm cướp của cô được hợp pháp hóa sao?”

“… Ít nhất tôi tự nhận là tôi làm việc thiện nhiều hơn bất cứ kẻ nào ở đây, cũng nhiều hơn cô, nhiều hơn cả tình nhân Bruce Wayne của cô đấy.” Miêu Nữ nheo lại mắt.

Tôi nhớ lại đoạn nguyên tác này, lại là cái tự cho là đúng… Tự cho là thứ bản thân nhìn thấy về Bruce Wayne chính là toàn bộ, chỉ cảm thấy bản thân mình mới là chúa cứu thế của nhân dân thành phố Gotham.

“Trên thực tế, anh ấy là vị hôn phu của tôi.” Nhưng tôi chỉ mở miệng sửa chữa một câu này, việc khác, Miêu Nữ sớm hay muộn sẽ biết.

Nói xong, tôi không lưu lại nữa, xoay người bước đi.

“Hey, sweetheart, đừng quên bảo chồng cô rèn luyện thân thể!” Selina hô sau lưng tôi, lời nói mang theo trào phúng, “Tôi thấy anh ta cực kỳ tiều tụy, có lẽ buổi tối chưa đến mười giờ là đã lên giường ngủ phải không? Cứ tiếp tục như thế thì anh ta tuyệt đối không thể làm cô thỏa mãn được đâu!”

Khóe mắt tôi nhảy dựng, lúc quay đầu lại, lại phát hiện Miêu Nữ sớm đã biến mất.

Nhưng lời cô ấy nói, cũng thật sự đâm trúng mối lo trong lòng tôi.

Tình hình sức khỏe của Bruce… ngay cả Miêu Nữ cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi sao?

Tôi cực kỳ lo lắng về tới đại sảnh.

“Thế nào rồi, em không sao chứ?” Bruce luôn luôn ở cửa sau chờ tôi, thấy tôi đi ra, lập tức bước lên thân thiết hỏi.

“Ngăn lại một vụ trộm cướp ô tô mà thôi.” Tôi giơ chìa khóa xe trong tay, “Còn anh thế nào, có thục nữ gia thế nào đến mời anh khiêu vũ không?”

“Dù mỹ nữ toàn thế giới đều tới mời anh khiêu vũ, anh cũng sẽ coi như không thấy.” Bruce nắm lấy tay tôi, đặt lên bên môi hôn một cái, “Em muốn nhảy thêm một điệu nữa không?”

Tôi không nói gì, chỉ nâng tay lên chạm vào gương mặt anh, tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh đã có một chút tơ máu, dưới nụ cười dịu dàng đang che giấu vẻ ủ rũ.

“Chúng ta về nhà đi, Bruce” tôi nói, “Em không thích những dạ tiệc kiểu này cho lắm.”

Tôi thốt ra, dù anh che giấu rất tốt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra anh thoáng nhẹ nhàng thở ra, “Anh cũng không thích, vậy chúng ta về thôi.”

Đi đến bãi đỗ xe, tôi giành trước ngồi vào chỗ tay lái, Bruce sửng sốt, tôi nói: “Để em lái xe đi, anh hơi mệt, em nhìn ra được.”

Bruce nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, ngồi vào chỗ tay lái phụ.

Tôi lái Lamborghini trên đường, đi được một lúc, Bruce bỗng nhiên mở miệng: “Vera, vừa rồi em cố ý làm như vậy sao?”

“Cái gì?” Tôi chưa nhận ra anh định hỏi gì.

“Ý anh là cô Tate” anh nói, “Vừa rồi em cố ý nhắc tới đại sư Ra’s al Ghul, để xem xem phản ứng của cô ta phải không?”

“Đúng vậy, sao anh còn hỏi làm gì nữa?” Tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh một cái.

“Nói vậy là em sớm đã biết cô ta và đại sư Ra’s al Ghul có liên quan đến nhau.” Bruce rất khẳng định nói.

Trong lòng tôi lộp bộp một cái, anh có ý gì? “Em chỉ là thấy cô ta trông rất giống đại sư Ra’s al Ghul, cho nên mới thử thôi.” Tôi giải thích.

“Không, Vera, sau đó anh đã suy nghĩ cẩn thận, nói thực ra, cô Tate cùng đại sư Ra’s al Ghul mặc dù có điểm tương tự, nhưng kỳ thực cũng không rõ ràng. Trước kia anh đã từng gặp cô ấy vài lần, đều chưa từng nhận thấy được điều gì, mà hôm nay lại là lần đầu tiên em nhìn thấy cô ta, lại có thể lập tức nhận ra được… càng miễn bàn là em và đại sư Ra’s al Ghul vốn chung đụng nhau ít hơn anh rất nhiều, cho nên điều này cũng không hợp với lẽ thường.”

Tôi nghe anh chậm rãi nói, tim đập càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái, lại vừa khéo chạm vào ánh mắt anh. Anh cũng đang nhìn tôi, ánh mắt vẫn thâm thúy dịu dàng, nhưng ẩn chứa một tia đau lòng.

“Nếu chưa nắm chắc đã vội vàng mở miệng thử, rất có khả năng đánh rắn động cỏ, đây không phải phong cách làm việc của em. Cho nên anh đoán, chắc chắn em đã chiếm được một vài tin tức xác thực, làm em tin tưởng rằng nhất định cô Tate và đại sư Ra’s al Ghul có quan hệ huyết thống.” Anh nói rồi yên lặng, trong xe lâm vào một trận trầm mặc xấu hổ.

Tôi nắm chặt vô-lăng trong tay.

Quả nhiên… Tôi đã quá sơ sẩy rồi sao?

Người Dơi chính là Người Dơi, cho dù anh yêu tôi, nhưng vẫn không gây trở ngại gì cho đầu óc sâu sắc của anh.

“… Anh muốn nói gì, Bruce?” Tôi ra vẻ trấn định nói, trên thực tế, trong lòng đã loạn hết lên.

Tôi nên trả lời anh như thế nào? Nói cho anh sự thật rằng tôi là người xuyên không tới đây? Nói cho anh rằng tôi từng xem điện ảnh về anh? Nói cho anh rằng trên thực tế ở trong thế giới của tôi, anh chỉ là một nhân vật hư cấu? Nói cho anh rằng kỳ thực hết thảy những thứ anh luôn tâm tâm niệm niệm bảo vệ đều chỉ là một bộ truyện tranh, một bộ phim mà thôi?

“Anh…” Bruce nói một từ, sau đó nghẹn lời, hai tay mở ra lại khép lại, lặp lại vài lần, sau đó cười khổ, “Anh cứ nghĩ là… chúng ta sớm không có gì giấu nhau, Vera.”

… Trời ạ! Anh có cần phải bi tình làm người ta đau lòng như vậy hay không! Em em em em cũng là có nỗi khổ khó nói mà! Đừng mang vẻ mặt em gạt anh em phản bội anh anh không tin em mà! QAQ

Nhưng ánh mắt Bruce nhìn tôi càng ưu tang.

Tôi chậm rãi thở ra một hơi, nhấn phanh xe lại, đỗ ở ven đường, dù sao đêm đã khuya, ít người qua lại, dù dán tấm pin mặt trời màng mỏng lên cửa sổ cũng không sợ có ai thấy.

“Bruce! Anh còn nhớ rõ vài năm trước em đã mơ thấy ác mộng không!” Tôi mạnh mẽ xông đến trước mặt anh, nắm chặt tay anh, biểu cảm chân thành tha thiết.

“Hả?” Vẻ ưu tang trên mặt Bruce lập tức bị tôi đánh tan.

Tôi hít sâu một hơi.

“Nói ra thì có lẽ anh không tin đó cũng là lý do vì sao em luôn luôn không dám nói cho anh bởi vì nói ra sợ anh cảm thấy em bị điên đúng vậy mấy năm nay em luôn luôn không ngừng thỉnh thoảng nằm mơ thấy chuyện anh được chụp thành điện ảnh dù là đã xảy ra hay là chưa xảy ra đều diễn ra rất nhiều em đều là từ trong mơ biết được về Miranda và bố cô ta chính là đại sư Ra’s al Ghul giờ anh đã hiểu chưa!”

Tôi nới tay anh ra, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, nếu mà nói thêm một chữ nữa thì phỏng chừng anh phải giúp tôi làm hô hấp nhân tạo.

“Cái đó… vừa rồi em nói…” Bruce vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, “Cái gì… nằm mơ?”

“Khụ… Tóm lại sự tình là như thế này” cuối cùng tôi bình tĩnh lại, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, tôi vẫn có chút khẩn trương, “Cái này… Dù sao anh cũng tin là trên thế giới này có nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái không phải sao, dù sao ngay cả chuyện quỷ hồn phục sinh, anh cũng đã chính mắt gặp qua… Tóm lại, tóm lại anh phải tin tưởng vững chắc đi Bruce! Rằng em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không hại anh!”

Bruce híp mắt nhìn tôi một hồi, thẳng đến khi tôi bắt đầu sợ hãi, anh mới chậm rì rì mở miệng: “Hm, ra là thế à? Anh cảm thấy anh nên suy nghĩ cẩn thận hơn…”

“Ai nha còn nghĩ gì nữa chứ em nói đều là sự thật mà!”

Bruce vẫn nghiêm túc như trước, “Dù thế nào đi nữa, thì trước khi em làm như thế lại không nghĩ đến tâm tình của anh khiến anh đau lòng, là sự thật.”

Tôi chột dạ cúi đầu: “Ừ, Ừ… Xin, xin lỗi…”

“Cho nên, anh yêu cầu một chút bồi thường, hẳn là cũng không quá đáng.”

“Ừ, ừ, không quá đáng, không quá đáng… Hả?”

Bruce lại lộ ra nụ cười điêu luyện, lười nhác thong thả tựa lưng vào ghế ngồi, đèn đường ngoài cửa sổ xe chiếu vào, ánh sáng giao thoa khiến hình dáng khuôn mặt anh trở nên nổi bật, mang sức quyến rũ cực kỳ bí hiểm.

Ngón trỏ thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào môi mình.

Tôi: “…”

Bruce, loại chuyện này dù anh không nói thì em cũng rất bằng lòng đi làm _(:3″ ∠)_