Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 46




“Em bị ác mộng sao? Bảo bối.” Bruce nghiêng người ngồi ở trên giường, làm tôi được thoải mái hơn khi dựa vào trong lòng anh.

“Ừ.” Tôi rầu rĩ nói, trong cổ họng mang theo giọng mũi thì thầm, tuy rằng nước mắt đã chảy khô, nhưng dựa vào trong lòng bạn trai thân ái nên vẫn không nhịn được khóc thút thít vài cái mong được vỗ về, “Đều tại anh.”

“…” Bruce hơi nghẹn, sau đó cười khổ sờ tóc của tôi, “Được rồi em yêu, em nói gì cũng đúng. Nhưng người Trung Quốc các em chẳng phải là có một câu tục ngữ sao? Ác mộng đều là ngược lại?”

“Ừ hứ.” Tôi lẩm bẩm một câu, dụi mặt vào trong lòng anh, “Anh không hỏi xem em mơ thấy gì à?”

“Nếu em đồng ý nói với anh, anh đương nhiên cực kỳ đồng ý nghe.” Anh dịu dàng nhìn tôi, “Nhưng nếu em không chủ động nói, anh đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi hỏi chuyện thương tâm của em.”

“Anh biết nói lời hay ý đẹp thật đấy.” tâm tình tôi rốt cục tốt lên một chút, khóe miệng cong lên, ngẩng cổ hôn nhẹ lên cằm anh, hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Ừm… Thật ra em mơ thấy anh, chính là… chuyện về anh được dựng thành điện ảnh.”

“Đóng phim? Ồ, dây thật đúng là một ý tưởng không tệ.” Bruce mỉm cười, “Nhưng vì sao em lại khóc?”

“Bởi vì trong phim không có em.” Tôi buồn bực, “Hơn nữa… ở trong phim anh yêu Rachel.”

Bruce tươi cười dần dần phai nhạt, nhăn chặt mi.

“Đến chết vẫn yêu.” Tôi bỏ thêm một câu.

“… Đây là phim công ty nào? Anh muốn kiện cáo bọn họ xâm quyền và nói xấu.” Bruce trầm mặc một chút, rồi có vẻ nghiêm túc nói, sau đó ôm tôi chặt hơn, cười thở dài, “Giờ anh mới hiểu phụ nữ đa sầu đa cảm và lòng dạ hẹp hòi đến thế nào, ngay cả nằm mơ cũng… ”

“Cho nên anh cảm thấy phiền chán sao?” Tôi bật thốt lên đánh gãy anh.

Tôi cảm thấy cảm xúc của tôi hơi mất khống chế, tôi cũng không biết tại sao, nhưng lại bỗng dưng… bất an, sợ hãi, có lẽ là biết mình lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế giới này, rời đi anh, không biết mình còn có khả năng trở về đây hay không, thậm chí cũng không xác định được hết thảy những chuyện đang xảy ra trước mặt có phải là thật hay không! Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng Mary Sue buồn cười mà tôi tự nghĩ ra, đợi đến một ngày nào đó mở mắt là tỉnh lại, phát hiện mình vẫn tầm thường bình thường như trước đây, còn anh vẫn là Người Dơi cao cao tại thượng trên màn ảnh, và người mà anh đến chết vẫn yêu tên là Rachel Dawes.

Mà tất cả những điều ấy… tôi chỉ có thể tự mình cố nén, cưỡng chế, tận lực lờ nó đi, không đề cập tới nó, làm nhạt nó, nhưng điều này không có nghĩa là nó không tồn tại. Tôi không thể bày tỏ hết với Bruce, cũng không thể nói với bất cứ ai ở đây, tôi chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng.

Tôi cảm thấy nếu thật sự không chuẩn bị phòng tránh, chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng nổi điên.

Nhưng mà có thể chuẩn bị phòng tránh kiểu gì đây? Tôi thật sự không hề biết gì cả. Chỉ có thể vô vọng lại vô cùng lo lắng chờ đợi… chờ đợi đại thần xuyên không cho tôi một kích.

Nghĩ vậy, hốc mắt tôi không nhịn được lại ẩm ướt.

Hôm nay sao mà đủ loại chuyện không tốt + quái đản thế ┭┮﹏┭┮

“Hey, đừng như vậy mà Vera, đừng khóc, cô bé của anh…” Bruce nhanh chóng lại kéo tôi vào trong lòng, cẩn thận vỗ tôi giống như dỗ trẻ con vậy, tôi kề sát mặt vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên, mới hơi cảm thấy sự chân thật và an ủi.

“Nghe này, bảo bối… anh biết em không phải kiểu cô gái chỉ vì một cái ác mộng đã sợ tới mức khóc suốt” anh thoáng kéo ra một chút khoảng cách, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Cho nên, anh gần như có thể khẳng định rằng em luôn luôn lo lắng về chuyện gì đó, mà chính là chuyện này đã khiến em trở nên đa sầu đa cảm và lo lắng hãi hùng. Cơn ác mộng vừa rồi nhiều nhất chỉ có thể xem như một mồi lửa mà thôi.”

Tôi ngẩn người nhìn anh, không biết nên nói gì. Anh thật sự sâu sắc đến mức không bình thường.

“Nhưng anh không tin điều em đang lo lắng là anh sẽ thay lòng.” Anh tươi cười ấm áp, “Thực ra, từ năm tám tuổi cha mẹ anh qua đời, anh không gặp Rachel nhiều, lần gặp nhau lâu nhất gần đây, hơn nữa cũng là lần có đoạn đối thoại thực sự lại là bảy năm trước… Em cũng biết đấy, chính là buổi điều trần mà hung thủ nộp tiền bảo lãnh, anh còn bị cô ấy thưởng cho một cái tát.”

“Mà em… Vera, từ nhỏ anh đã quen biết em, mặc dù ở cùng nhau không lâu, nhưng thời gian bên em thật sự cực kỳ khoái hoạt. Càng quan trọng hơn là sau này” anh khẩn thiết nói, “Giống như lời em đã nói, bảy năm nghèo túng nhất thê lương nhất vất vả nhất, đều là em luôn ở bên cạnh anh, bọn mình chứng kiến một mặt yếu ớt nhất cũng khó coi nhất của nhau, bọn mình cùng chia sẻ vui vẻ, gánh vác cực khổ, thậm chí gặp khảo nghiệm cùng nhau đối mặt tử vong… cho nên anh không thể tưởng tượng nổi rằng nếu tình cảm như vậy mà có một ngày bị tan vỡ, thì trên đời này rốt cuộc còn có cái gì đáng giá để tin tưởng.”

… Lão gia anh thuần thục mở miệng là tuôn ra lời kịch Quỳnh Dao như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

Nhưng… nhưng vẫn rất cảm động!

Tôi yên lặng nắm chặt lấy tay anh đang nâng cằm tôi, nâng lên chạm vào má mình.

“Cho nên anh có tin tưởng tuyệt đối với tình cảm của bọn mình, bởi vì tình cảm này không phải là thứ mà Rachel hay bất luận kẻ nào khác có tư cách và năng lực phá hỏng.” Bruce hôn lên trán tôi, “Cho nên… anh sẽ không ép em, nhưng Vera, anh hi vọng em hiểu rằng anh luôn luôn chờ mong em có thể nói hết với anh… dù là chuyện gì đi nữa, anh khát vọng hiểu biết hết thảy về em, khát vọng có thể chia sẻ buồn rầu với em.”

Tôi há miệng thở dốc, do dự… có lẽ… có thể nói cho anh một chút?

“Anh cũng biết đấy, Bruce, em… nhà em không ở đây…” Tôi châm chước từ ngữ.

“Anh biết, em là người Trung Quốc.” Bruce cười hơi ngại ngùng, giống như lại thành cậu bé lớn đầu lúc mới tốt nghiệp từ Princeton, “Có lẽ chờ chuyện thành phố có thể gác lại được… Anh cực kỳ muốn em dẫn anh về Trung Quốc một chuyến, ít nhất nên giới thiệu anh cho cha mẹ em biết.”

Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, trên mặt không nhịn được hơi nóng lên, giật mình ngẩng đầu nhìn anh, anh, anh đây là… yêu cầu… gặp cha mẹ? Chẳng lẽ anh muốn…

Gương mặt Bruce cũng hơi phiếm hồng, nhưng anh vẫn chuyên chú nhìn tôi, không dời mắt đi, “Vera, lẽ ra anh nên sớm nói với em, có lẽ… Ừm… Em cũng biết là hiện tại có lẽ chưa thích hợp, nhưng mà anh… ”

“Bruce!” đầu óc tôi hơi mơ màng, nhưng vẫn không tự chủ được thốt ra đánh gãy anh, sau đó lập tức đổi đề tài, “Aha ha… Ừm, trông anh có vẻ mệt mỏi, có phải ban nãy lại đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa không? Đúng rồi, em đã ngủ bao lâu thế?”

Lời nói của Bruce bị nghẹn ở trong cổ họng, hơi hơi há miệng, hình như là chưa kịp phản ứng lại, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa khổ sở nhìn tôi khiến tim gan tôi tê rần, trời ạ đây rõ ràng chính là dáng vẻ đáng thương của anh khi bị Rachel trách móc trong giấc mơ ban nãy của tôi mà!

Tôi đau lòng nhanh chóng thẳng người kéo anh vào trong lòng, hôn lên tóc anh, rồi nói: “Bruce, em… Chờ bọn mình giải quyết xong chuyện thành phố được không? Hơn nữa em còn có một việc phải giải quyết, chờ em giải quyết xong… Chuyện gì em cũng sẽ đáp ứng anh.”

Bruce giống như một đứa trẻ vùi đầu vào cổ tôi, hai tay vòng lấy eo tôi, dường như qua rất lâu, anh mới bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nắm cằm tôi hôn mãnh liệt như mưa rền gió dữ.

Anh hôn rất mạnh mẽ, nhưng tôi biết cảm xúc của anh hiện giờ không quá ổn định, nên không dám giãy dụa. Thẳng đến khi môi và đầu lưỡi đều sưng run lên, anh mới thoáng lùi lại, dựa trán vào trán tôi hơi hơi thở dốc: “Được, chờ chuyện bên này đều được giải quyết, em phải đáp ứng anh.”

Tôi rũ mắt xuống: “… Ừ.”

Thì ra từ lần tắm bể ở khách sạn trở về, tôi ngủ vẻn vẹn một ngày một đêm, hiện giờ đã là buổi chiều ngày thứ ba. Nhưng thể chất của tôi quả thực không thể chê, ngủ no nê như vậy, cơ bản không có bệnh trạng cảm mạo gì.

Vì thế tôi rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó cùng Bruce vào phòng ăn hưởng dụng điểm tâm trà chiều mà Afred chuẩn bị.

“Tối hôm qua anh đi tìm Gordon nói chuyện một lúc” Bruce nói, “Falcone vận chuyển thuốc phiện chỉ giao một nửa, một nửa kia chẳng biết đi đâu. Cảnh sát tên Flass hình như có biết điều gì đó.”

“Flass?” Tôi cảm thấy cái tên này khá quen tai, suy nghĩ một hồi mới nhớ tới là tên cảnh sát béo mà Falcone hối lộ, “Người đó cũng không tốt đẹp gì.”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Bruce cắn một miếng bánh ngọt mousse, hơi lo lắng, “Sau đó anh đi tìm Flass, hắn nói trong số thuốc phiện này có thứ gì đó lẫn vào, hơn nữa, một nửa số thuốc phiện còn lại được chuyển đến đảo Narrows, nhưng cụ thể là chuyển cho ai thì hắn không biết.”

“Ừm.” Tôi uống hết một ngụm hồng trà cuối cùng, lau miệng đứng dậy, “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”

“Đợi đến trời tối.” Bruce ngẩng đầu khẽ mỉm cười với tôi.

Thời tiết không tốt, lúc chạng vạng, thành phố Gotham bắt đầu nổi mưa to, hơn nữa thẳng đến khi trời tối cũng không có vẻ ngừng, ngược lại càng rơi càng lớn.

Nhưng chúng tôi vẫn không thay đổi kế hoạch, vẫn chuẩn bị xuất phát đến đảo Narrows.

Đảo Narrows là một hòn đảo nhỏ tiếp giáp thành phố Gotham, luôn luôn là nơi khởi nguồn tội phạm của thành phố. Bệnh viện tâm thần Arkham và ngục giam thành phố Gotham v.v… đều ở đó.

Cũng là khu ổ chuột có tiếng của thành phố Gotham.

Tuy rằng mưa to, nhưng trang bị hoàn mỹ khiến tôi và Bruce căn bản không phải e ngại thời tiết quấy nhiễu. Chúng tôi xuất phát khá sớm, lúc đến Narrows mới vừa tám giờ rưỡi đêm. Bruce trước đó đã hoàn toàn làm xong công việc chuẩn bị, tin tức chúng tôi có được đều chỉ hướng về cùng một nơi, một tòa nhà khu dân cư ở xóm nghèo – nơi mà thủ hạ của Falcone đôi khi cải trang lén lút đi vào.

Bruce mặc trang bị Người Dơi, trang phục của tôi thì tuy khá bình thường nhưng cũng không khác gì mấy, mặt nạ và trang phục đi đêm… Cảm giác thật là kỳ lạ = =

Tôi nằm sấp dưới cái bóng của một mặt tòa nhà, Bruce ở một mặt khác. Trong tay chúng tôi đều cầm một chiếc kính tiềm vọng loại nhỏ, luồn ống kính vào trong cửa sổ, xem xét từng gian phòng.

Không lâu sau, tai nghe không dây trong lỗ tai liền truyền đến tiếng Bruce: “Nơi này, tầng bốn, phòng thứ năm đếm từ trái sang.”

“Được.” Tôi đáp lại một câu ngắn gọn, sau đó giống như con nhện bò đến.

Đi đến cửa sổ phòng đó, mở ra đi vào, nhìn thấy Người Dơi đã ngồi xổm trước sofa đang xem xét đống đồ chơi bị rách bụng, tôi đi đến gần, cũng ngồi xổm bên cạnh anh, đánh giá trái phải vài lần, hỏi nhỏ: “Kính tiềm vọng của anh đâu?”

“À, anh đưa cho một đứa trẻ.” Bruce nói.

“Được rồi” tôi gật gật đầu, vươn một bàn tay giả bộ lật xem đống đồ chơi trước mặt, tay kia thì với vào trong túi áo, chạm đến một chiếc khăn lông ướt sũng.

Đối với đoạn nguyên tác này, tôi nhớ khá rõ.

Trong phim, Người Dơi bị bác sĩ Crane ám toán ở trong phòng này, hút vào khí độc nhớ lại đàn dơi kinh khủng, cuối cùng cả người bị cháy ngã đi xuống lầu.

Ừm, lần này có tôi ở đây, tuyệt đối không thể để Bruce phải chịu sự khổ sở ấy một lần nữa.

Khăn lông ướt… không biết có hữu ích hay không, nhưng tốt xấu gì thì có vẫn hơn không. Đến lúc đó, tôi trực tiếp che ở phía trước anh, dù sao có bị hút phải loại khí độc này cũng không sao, cùng lắm thì chỉ bị nhìn thấy thứ mình sợ hãi nhất mà thôi, sau này Fox sẽ nghiên cứu chế tạo ra kháng thể.

Nhưng nói lại… Một thiếu nữ thuần khiết sáng sủa như ánh mặt trời, sinh ở Trung Quốc, sinh trưởng dưới lá cờ đỏ, một nữ hán không hề cự tuyệt bất cứ phim kinh dị nào như tôi… thật chờ mong xem thứ mình sợ hãi nhất là cái gì.

Spoi:

Vì thế sau khi ăn xong điểm tâm, tôi liền nói với Afred một tiếng, lái chiếc BMW cực kỳ bình thường rời khỏi biệt thự Wayne.

Tôi ra ngoài là vì tôi bỗng nhiên nhớ ra một việc.

Hôm nay… hình như chính là sinh nhật của cái tên Bruce Wayne kia!