Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 33: Chương 33 (17+)




Tôi cảm thấy thứ gì đó cứng rắn trên người Bruce đang trạc bụng tôi.

Anh hơi híp mắt, ánh mắt nhìn tôi vừa thâm tình vừa nhiệt liệt, hơi thở nóng bỏng, trên khuôn mặt hiện lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.

Mẹ, con chưa chuẩn bị bị ăn, thật đấy.

… Nhưng… nhưng mà! Nếu bây giờ bị ăn luôn thì cũng… cũng không phải là không thể được!

Thật, thật hạnh phúc quá không đúng thật khó xử quá làm thế nào đây… o(≧v≦)o~~

“… Vera, em đang nghĩ gì thế?” Bruce có chút buồn cười nói.

“… À, cái này… Ủa?” Tôi nháy mắt mấy cái, cả đầu tưởng tượng đủ thứ, bỗng tỉnh táo lại, nhìn thấy Bruce cười như không cười nhìn tôi, khuỷu tay phải chống bên cạnh thân mình tôi, tay trái nhàn nhã nghịch một luồng tóc của tôi, trên gương mặt viết “Em suy nghĩ cái gì thế thì ra em là người đáng khinh như vậy anh nhìn lầm em rồi”.

Não tôi nhất thời hơi xoắn lại, đây không phải là tình tiết lỡ ‘sát súng hỏa’ lập tức sẽ ba ba ba dù không ba ba ba cũng kiên nhẫn khắc chế hoặc là đả thương mình hoặc là tắm nước lạnh sao?

Bruce chậm rì rì cởi kiếm dài đeo bên eo xuống, cố nén cười rất vất vả: “Vera… có phải em đã hiểu lầm gì không?”

Tôi: “… =皿= ”

Tôi cảm thấy mặt tôi gần như nóng chín, không ngờ không khí xấu hổ như vậy như vậy lại như vậy như vậy vừa rồi đều là tôi tự tưởng tượng ra. Vì thế đầu óc nóng lên, thốt ra: “Ồ, thì ra anh là cái đàn ông không được, bình thường đều là dùng đạo cụ thay thế sao thượng đế ơi đây thật sự là rất bất hạnh.” Cuối cùng còn vươn móng vuốt nắm lấy đúng vị trí đũng quần anh.

… Nắm xong, tôi liền hối hận.

Bởi vì… nơi đó quả thực nóng nóng, hơn nữa… cứng rắn… nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là mặt Bruce tái rồi, nở một nụ cười siêu kinh sợ với tôi hai giây, đôi môi mỏng góc cạnh gợi cảm đẹp mắt rõ ràng lại dán lên môi tôi.

Ừm… Sự thật chứng minh, mọi đàn ông trên đời đều không chấp nhận được phụ nữ nói bọn họ không được… Cho dù là Người Dơi cũng không thể ngoại lệ.

Thế công lần này Bruce mãnh liệt hơn vừa rồi, vừa rời khỏi môi liền bắt đầu cắn cổ tôi, một chân xâm nhập giữa hai chân tôi nhẹ nhàng ma sát, một tay cố định lại đầu tôi, một tay bắt đầu thò vào trong quần áo tìm kiếm.

Hai chúng tôi đều thở hổn hển, nhưng tôi bị anh cọ xát nên có chút cảm giác, thân thể dần dần có biến hóa, tôi không phải là sợ hãi gì cả, tuy rằng là trinh nữ nhưng chỉ cần đối phương là người trong lòng của tôi thôi, tôi cũng hay nghe ngóng loại chuyện này, nhưng hiện tại… Trời ạ thời gian địa điểm không được! Bà chị Mặt Sẹo nói không chính xác là lúc nào sẽ xông vào!

“Bruce…” Tôi thì thào gọi tên anh, giơ tay vịn lên vai anh.

Bruce dùng giọng mũi “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng duyện hôn bên tai tôi, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi vuốt phẳng lên lưng tôi, bỗng nhiên không biết đụng vào chỗ nào mà cảm giác ngứa lủi thẳng vào đáy lòng, mãi cho đến khi da đầu tê dại vừa thoải mái vừa khó chịu, tôi không nhịn được hít mạnh một hơi.

“Nơi này?” Bruce khẽ cười một tiếng, bàn tay lại chạm mạnh hơn, lại một trận tê dại từ đầu ngón chân lan tràn đến tận kẽ tóc, tôi nhanh chóng giữ lại tay anh, trợn mắt nhìn anh.

Bruce ngoan ngoãn không nhúc nhích, bỗng nhiên lại cúi xuống hôn một cái lên môi tôi, thấp giọng nói: “Vera… Em định rời đi sao?”

“Không! Tuyệt đối không hề! Anh hiểu lầm!” Tôi cuối cùng mới có được cơ hội nói, vì thế nhanh chóng giải thích, “Mặt Sẹo nói cô ta sẽ tiến hành đặc huấn cho em, có lẽ sẽ dùng phương thức kín… Anh biết đấy, cho nên em nghĩ sau này chúng ta khó có thể thường xuyên gặp mặt…”

Bruce nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng lập tức lại nhăn mày lại, “Em muốn cùng cái… cái tên kia huấn luyện?” Anh nói, “Em muốn học tập tự bảo vệ mình, anh không có ý kiến gì mà còn rất đồng ý, nhưng mà nếu có thể, anh sẽ nói với Ducard, nhờ ông ấy đổi cho em người huấn luyện khác…”

Tôi há miệng thở dốc, vốn định nói cho anh rằng thân ái kỳ thực đại sư Ducard đã nói dối anh rồi còn muốn giết em nữa, nhưng giây sau lại lập tức dừng lại, dù sao… bây giờ Ducard vẫn được xem như người thầy tốt trong cuộc sống u ám của Bruce, không thể vạch trần ông ta sớm như thế, ít nhất phải chờ tới khi giá trị thặng dư của ông ta bị ép khô mới được.

Tôi đang định nói cho anh là không cần, bỗng nhiên cửa bị gõ nhẹ hai cái, một giọng nói cao quý lãnh diễm cười lạnh vang lên: “Thế nào, quần áo còn chưa cởi đã khẩn cấp muốn làm rồi sao?”

Tôi và Bruce luống cuống tay chân đứng dậy khỏi giường, tôi vẫn còn mặt đỏ tai hồng chỉnh lại quần áo, Bruce đã bình tĩnh lại, ôm bờ vai tôi, mím chặt môi nhìn Mặt Sẹo.

“Ồ, bỏ vẻ mặt ấy đi tuấn nam, tôi không làm gì tiểu mỹ nhân của anh đâu.” Mặt Sẹo chau chau lông mày, không chút che giấu khinh miệt, đi vào trong nhà, đặt hai cái bao cát trên tay lên bàn, “Tôi nghĩ anh cần phải đi rồi đúng không? Ducard đang tìm anh đấy.”

Bruce vẫn trầm mặc, anh không có thói quen đấu võ mồm với người khác, chỉ cầm tay tôi, “Hãy cẩn thận, Vera, đừng cậy mạnh.” Anh quan tâm lo lắng nhìn tôi.

“Yên tâm đi.” Tôi cười cười với anh.

Bruce đi rồi, tôi xoay người, ‘chân chó’ rót cho bà chị Mặt Sẹo một chén nước, sau đó nín thở đứng trang nghiêm ở một bên chờ chỉ thị.

Chỉ mong không phải là kiểu huấn luyện biến thái gì…

Nhưng lúc trước hình như cô ta từng nói kiểu như “Nếu cô có thể sống sót ở trong tay tôi”… Huhu chẳng lẽ sống sót trong tay cô ta là chuyện rất khó sao QAQ

“Nhìn kìa… Thật đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa trắng bệch rồi.” Mặt Sẹo nhếch khóe miệng cười nói.

Tôi cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng… Có gì… ngài… ngài cứ phân phó…”

“Kỳ thật cũng không khó, ” bà chị Mặt Sẹo lấy tay vỗ vỗ hai cái bao cát trên bàn, nghe giọng nói liền cảm thấy rất trầm rất chắc chắn, “Cõng hai cái bao cát này, trong ngăn tủ có áo bông, cái đục băng và dây thừng, đi từ nơi này xuống núi đến chân núi, có người chờ ở đó, hắn sẽ giao cho cô một cái cờ đen, sau đó cô đi theo đường cũ lên núi, về đến đây giao lá cờ cho tôi, đây là nội dung huấn luyện của buổi chiều hôm nay.” Cô ta dừng một chút, bỗng nhiên cười cực kỳ ác ý, “Đúng rồi, cô có thể mang theo cái đồng hồ này, nhớ trước tám giờ tối phải về đến nơi, nếu không… Đêm nay cô đừng mong được ngủ.”

Tôi ở bên cạnh nghe mà hoàn toàn hóa đá, đờ đẫn tiếp nhận đồng hồ mà cô ta đưa, chăm chú nhìn, kim đồng hồ tàn khốc chỉ về phía 4 giờ rưỡi.

Chết, chết tiệt!

Đây là cái loại nội dung huấn luyện gì thế! Trong vòng ba giờ 30 phút, ngọn núi cao như vậy, đi xuống rồi lại lên? Đã thế còn phải cõng hai cái bao cát?

Chết nhất là cổ tay phải của tôi còn bị thương!

Nơi này tuy rằng không phải ngọn núi biến thái như Everest hay Chogori, nhưng tốt xấu cũng là ngọn núi cao hơn bốn ngàn thước! Chưa nói đến tuyết đọng hàng năm vừa lạnh vừa cứng, chỉ nói thời gian này thôi! Thời gian này! Ở đây sau sáu giờ sẽ tối hẳn!

Bắt một đứa chạy tám trăm mét đã mệt sống mệt chết chỉ hận không thể nhổ hết tim gan tỳ thận phổi ra như tôi làm chuyện đó?

Tuy rằng tôi và Bruce lưu lạc hơn hai năm, được rèn luyện thể chất, nhưng mà không có nghĩa là tôi có thể so sánh với vận động viên leo núi!

Tôi rơi lệ đầy mặt vừa định mở miệng kháng nghị, Mặt Sẹo đã trầm mặt xuống móc súng lục ra đặt trên bàn, “Sợ khổ sợ không hoàn thành được cũng không sao” cô ta nói, “Để tôi nã một phát súng vào cô, nếu cô có thể thành công tránh thoát viên đạn, bài huấn luyện chiều nay coi như miễn, thế nào?”

Nói xong, cô ta lên đạn lạch cạch một tiếng.

… Tôi không nói hai lời mặc áo bông vào, cõng hai bao cát lên, cầm dụng cụ đi ra cửa.

Tu viện được xây dựng ở phía nam chân núi Himalaya, không dốc lắm, cho nên lúc tôi xuống núi tuy tốc độ chậm chút quá trình gian khổ chút, nhưng tổng thể mà nói vẫn là hữu kinh vô hiểm*, dùng một giờ 30 phút rốt cục tới thôn ở chân núi. Ở cửa thôn quả nhiên có một bác nông dân chờ ở đó, nhìn thấy tôi liền khập khiễng đi tới, lập tức đưa cho tôi một cái khăn lau màu đen.

(Tojikachan: Hữu kinh vô hiểm: nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm)

Tôi nhét khăn lau đen vào túi quần, đầy mắt tang thương nói với bác nông dân: “Cám ơn ngài, xin hỏi có thể cho tôi một chén nước không?”

Bác nông dân: “Nhật nghệ gia cố lệ tát đích mã tạp lý yêu? Nháo nháo tạp tát ô oa đa!”

Tôi: “… Cám ơn, tạm biệt.”

Trên đường về, tôi thật sâu hiểu một chân lý.

… Tôi nhất định phải chém cái tên nói rằng “Lên núi dễ xuống núi khó”!

Lên núi siêu cấp khó! QAQ

Nhất là cái ngọn núi gần Himalaya tuyết rơi vĩnh viễn lạnh lẽo một tí thảm thực vật cũng không có! TAT

Vết thương trên cổ tay phải đã sớm bị rách, băng vải và tay áo đều bị máu thấm ướt sũng. Nhưng bởi vì nhiệt độ không khí quá rét lạnh và mệt nhọc quá độ, tôi cơ hồ không còn cảm thấy đau đớn, dùng tay trái máy móc chọc mạnh cái đục băng cắm thật sâu vào trong tầng băng, sau đó lấy toàn bộ sức lực trèo lên.

Nơi này là một cái tảng đá nhô ra phủ tuyết trắng, tôi kiệt sức ngồi ở đó, thật sự không đi nổi, nếu không nghỉ chân một chút, có lẽ tôi sẽ trực tiếp ngã xuống núi mất.

Ngã nát thành cục thịt còn kinh khủng hơn cả đêm không thể ngủ.

Sắc trời đã hoàn toàn đen, kim đồng hồ dạ quang chỉ về phía bảy giờ bốn mươi ba phút, còn có 17 phút nữa là đến tám giờ.

Kỳ thực núi này… Ừ có lẽ cũng không khó như tưởng tượng, bởi vì dưới tình huống tôi vắt kiệt toàn lực, ở vị trí hiện tại của tôi, ngẩng đầu đã có thể mơ hồ nhìn thấy nhiều điểm đèn đuốc của tu viện.

Tôi nhất định có thể đến nơi trước lúc tám giờ!

Tôi thầm cổ vũ mình, đào chút tuyết nuốt vào để giải khát, bởi vì vận động kịch liệt, hơn nữa quần áo coi như dày, tôi không cảm thấy rét lạnh gì.

Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, được rồi! Cổ vũ mình một tiếng như vậy khiến tinh thần hăng hái thêm, cố gắng trèo lên đến nơi đi! Cố lên đi thiếu nữ!

Tôi nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đứng dậy.

Bỗng nhiên, dưới chân truyền đến một tiếng răng rắc nhẹ nhàng, ở trong ngọn núi yên tĩnh có vẻ chói tai.

Tôi thầm giật mình một cái.

Cái này… chiếu theo các tình tiết khoa trương lại giả tạo thường thấy trong tivi… chẳng lẽ…

“Rầm rầm oanh…” khối băng dưới chân chợt vỡ tan, cơ thể của tôi lấy một tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng rơi xuống!

Trời ạ! Do mải nghĩ vừa rồi nên làm cho tầng băng bị vỡ sao! Thì ra nơi tôi nghỉ ngơi vừa rồi không phải là tảng đá nhô ra mà chính là một tầng băng!

Tôi cắn chặt môi để ngừa mình kêu ra tiếng đến, kêu to ở trong núi tuyết này là cực kỳ nguy hiểm, một khi tuyết lở đột kích, thì dù là Người Dơi ở bên cạnh tôi cũng không cứu được tôi.

Xuất phát từ bản năng, tôi lập tức giơ tay trái lên, cắm phập cái đục băng vào trong băng tuyết trên vách núi, tay phải cào cấu cũng không bám vào được vách núi.

A a a đau quá mẹ của con ơi tay phải con đau quá! QAQ

Bởi vì trọng lực, cái đục băng bên tay trái dù đã cắm sâu vào băng tuyết, nhưng vẫn nhanh chóng trượt xuống, nhưng tốt xấu cũng đã chậm dần đi.

Tôi sợ tới mức mất hồn mất vía, tay phải tuy đau nhức nhưng không kịp nghĩ nhiều.

Bỗng nhiên, eo hung hăng đau xót, sau đó một lực lớn kéo lại, cả người tôi hoàn toàn ngừng trượt xuống, rung rung ở giữa không trung.

Tôi ngây người vài giây, cúi đầu nhìn eo, thế này nhớ tới… Thì ra lúc trước tôi có cột chắc dây leo núi = =

Trời ạ! Vậy tôi còn hoảng cái gì thế!

Nhìn nhìn đồng hồ, thời gian không bị lãng phí nhiều, bảy giờ bốn mươi lăm phút, nhưng mà khoảng cách bị rơi không ngắn, tôi ngẩng đầu nhìn nhìn, thở dài, nhận mệnh giơ cái đục băng lên tiếp tục leo lên trên.

Tay phải đau kinh khủng, giống như muốn mạng mình vậy, nhưng bây giờ tôi căn bản không dám nhìn tay phải.

Tám giờ mười một phút, cả người tôi ngã phịch xuống cửa tu viện.

Mặt Sẹo vênh váo tự đắc đứng ở bên cạnh tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy hai cái giày của cô ta đứng trước mặt tôi.

“Muộn 11 phút” Cô ta như tiếc hận nói, “Thật đáng thương, cô bé, đêm nay cô không được ngủ rồi.”

Tôi vốn vừa mệt vừa đói vừa đau, cả người giống như muốn chết vậy, nhưng nghe thấy giọng điệu lãnh diễm cao quý của cô ta, tôi tức mà không biết đánh vào đâu, đầu nóng lên, ra sức ngẩng đầu, gào một cái cắn vào giày cô ta.

Spoi:

Nhiệm vụ lần này của tôi chính là hai mẹ con gấu này, bà chị Mặt Sẹo yêu cầu tôi chặt đầu nó mang về. Trên mắt trái của con gấu này có một vết bớt trắng rất lớn, cho nên cực kỳ dễ dàng phân biệt.

Lúc đồng chí Mặt Sẹo lãnh diễm cao quý trước sau như một giao nhiệm vụ và trang bị cho tôi, lòng tôi giật mình một cái, trước kia, mấy nhiệm vụ giết sói chó hoang v.v.. cũng không ít làm, nhưng săn gấu… Đây chính là lần đầu tiên.