Lão Gia Có Hỉ

Chương 51




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Đời người nếu mãi chỉ như lúc mới gặp by khanhdoan Hắn lạnh lùng lườm ta một cái, xoay người bấm nút cơ quan gì đó, một con đường ngầm từ từ mở ra, Kiều Vũ đang được giấu trong đó.

Yến Ly ném Kiều Vũ lên giường – đúng là ném mà, ta nhìn mà run cả tim lên, nghe hắn nói: “Ngươi tưởng mình đang chơi trò bịt mắt bắt dê hay sao? Giấu ở trong rương như thế, tìm một cái là ra liền.”

Đổ cả mồ hôi, không phải ta thích chơi trò trốn tìm, tại ta không biết, được chưa…

Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt giả của Yến Ly, càng nhìn càng khó chịu. “Ê, tại sao ngươi biến thành bộ dạng quỷ quái này vậy?”

Tuy là ta không thích hắn, nhưng dung mạo hắn thật không tệ, khuôn mặt trước mắt này khiến ta nhìn mà không thể nào thoải mái được.

Hắn vừa xem xét vết thương cho Kiều Vũ vừa trả lời ta: “Nói với ngươi mệt thêm.”

Ta bi phẫn: “…” (vai chính lên tiếng hỏi, thế mà ngươi dùng thái độ kiểu này không thèm trả lời!)

“Vết thương của Kiều Vũ không sao chứ?” Ta lại hỏi.

“Không chết được.” Hắn nói “Hiện giờ thì không, nhưng sau này khó nói lắm.”

Cũng vào lúc đó ta mới biết không những Kiều Vũ giấu ta chuyện hắn có một gã cha nhân yêu, mà còn giấu ta chuyện hắn trúng độc của Ám môn.

Ta nhìn thái độ “sống chết mặc bây” của Yến Ly đối với Kiều Vũ mà nổi giận, nhưng sau này ta mới biết, con người hắn thuộc loại mặt lạnh tim nóng, rất nhiều chuyện hắn không nói ra thành lời không có nghĩa là hắn không quan tâm, những gì hắn làm, hắn không muốn kể lể ra miệng. Đối với người lạ, đối với người hắn không thích, hắn đều trưng ra dáng vẻ lạnh như băng, ngay từ đầu đối với ta cũng vậy, sau này mới bị ta nhiệt tình như lửa thiêu đốt thành sa mạc…

Ta và Kiều Vũ trốn ở chỗ của hắn một thời gian, hắn giả dạng người của Thái Y viện, năm ba lần đều ra ngoài xem bệnh cho Hoàng đế, cũng mang về tin tức mới nhất cho ta. Ta vài lần nói bóng nói gió hỏi mục đích của hắn đến đây, hắn nói năng thận trọng dè dặt, theo ta đoán – có lẽ có liên quan đến Đào Thanh. Nếu do Đào Thanh sai đến, vậy mục đích của Đào Thanh là gì?

Lâu lâu hắn cũng mang đến cho ta một vài tin tức ngoài cung, bao gồm cả động tĩnh của Lưu Triệt và sư phó. Mấy vị hoàng tử đứng ngồi không yên liều lĩnh nổi dậy đều bị đảng phái của Hoàng hậu xóa sạch từng người một, Lưu Triệt án binh bất động, nhưng thế lực của hắn trong lúc thần không hay, quỷ không biết, đã sớm bao vây chặt đối phương lại – chiến lược của hắn là “ôn thủy chử thanh oa”, ngấm ngầm tiêu diệt quân địch. (Tạm dịch: ôn thủy chử thanh oa = nước ấm nấu ếch, bỏ ếch vào nước sôi nó sẽ nóng mà nhảy ra liền, còn cho vào nước lạnh đun từ từ, nó ở yên đó chết lúc nào không hay. Ý nói hành động ngấm ngầm, từ từ chậm rãi để quân địch o kịp đề phòng)

Thế là một hôm lúc đang ăn cơm, ta nhịn không được lật tẩy hắn. “Ngươi là nội ứng của Đào Thanh phải không?”

Hắn trầm mặc không trả lời.

Ta tiếp tục lẩm bẩm. “Nếu tự luyến mà nói, ta sẽ cho rằng Đào Thanh bảo ngươi đến đây là vì muốn giúp ta.”

Hắn cười nhạo một tiếng, tiếp tục trầm mặc không nói gì.

“Nhưng ta cảm thấy…” Ta gắp trái ớt xanh trong chén ra. “Đào Thanh không phải là loại người xử sự theo cảm tính, canh bạc này, hắn đặt cược vào ai đây?”

Chỗ nào có người chỗ đó sẽ có giang hồ, tất cả nước sông Trường Giang và Hoàng Hà đều thông với nhau. Chính trị chốn quan trường là thượng nguồn, một khi thượng nguồn có biến, hạ nguồn sẽ lập tức thay đổi dòng chảy, ai lên cầm quyền, chính sách của người đó sẽ khác đi, quan điểm của Đào Thanh có lẽ khác rất nhiều quan điểm của ta, nhưng về nguyên tắc thì cũng giống nhau.

Yến Ly thản nhiên nâng mí mắt lên đảo qua trên mặt ta, lãnh đạm nói: “Bớt tỏ ra thông minh đi.”

Đúng là vịt chết mà còn cứng mỏ…

Không chịu nói thì thôi, dù sao ta cũng biết, hừ! Ta kiêu ngạo hất cằm lên.

Kiều Vũ gian nan chịu đựng qua bảy ngày, nhưng Hoàng đế thì chịu không nổi, cuối cùng vào một ngày sắc trời u ám, Hoàng đế băng hà, đế đô bắt đầu nổi lên giông bão.

Hôm đó, Yến Ly mang theo hai người bọn ta dịch dung ra khỏi cung, đến thẳng Lục vương phủ.

Lúc này, những thế lực ngầm ẩn tàng lâu năm như Lưu Triệt cũng không thể ngồi yên, bao gồm cả Vương hoàng hậu, bắt đầu khởi động chiến dịch cuối cùng.

Sư phó rất bận, Lưu Triệt rất bận, còn một người nữa cũng rất bận, bận đến mức đã đến đế đô mà cũng không chịu đi gặp ta.

Triều thần và dân chúng đều mặc đồ tang trắng xóa, nhưng rất nhanh sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mưa dầm liên miên ngoài cửa sổ, đêm mưa có chút lạnh lẽo.

Ta đứng trong thư phòng của sư phó một hồi, thấy hắn vùi đầu vào đống hồ sơ, cau mày, khi thì chăm chú trầm tư, khi thì hăng hái múa bút, như không hề biết đến sự tồn tại của ta.

Vương hoàng hậu công khai lẫn ngấm ngầm dốc toàn bộ lực lượng truy tìm ta, cứ như ta là đối thủ duy nhất của bà ta trong cuộc đấu này vậy. Thật không hiểu đầu óc bà ta nghĩ gì, Hoàng đế cũng đã chết, người duy nhất có quyền thao túng thân phận của Thái tử đã không thể mở miệng được nữa, bà ta còn kiêng kỵ ta cái gì?

Lắc lắc đầu, ta ngẩng lên nhìn thoáng qua bầu trời mây đen dày đặc, ôm tách trà sâm đi tìm Lưu Triệt, vị thiếu niên trong bộ y phục màu xanh nhạt này khi nhìn thấy ta lộ vẻ mệt mỏi rã rời, thần sắc lưu luyến gọi ta một tiếng “A tỷ”, ta nghe mà lòng mềm nhũn cả ra.

Ta ngồi đối diện với hắn, hắn thích uống trà sâm trò chuyện cùng ta, kể lại những chuyện mà mẫu thân Lý Thanh của hắn đã nói cho hắn nghe, những chuyện cũ về phụ mẫu của ta, chỉ có thể từ hắn mới biết được phần chân thật nhất của câu chuyện. Vì nguyên nhân này, mỗi đêm ta đều muốn đến trò chuyện cùng hắn.

Con người mẫu thân ta, tính tình cực kiêu ngạo, thích săn thú, thích chinh phạt, bản năng thích sự kích thích chiếm đoạt tất cả, rất ít có tư thái của nữ nhi. Bà thích cưỡi con ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất, vung trường tiên trực chỉ về phương Bắc, thề phải chiếm được tám trăm dặm non sông…

Bà là người như thế, có lẽ nếu gặp phải một người mạnh mẽ hơn so với bà, hai người sẽ am hiểu lẫn nhau, có chung chí hướng cùng rong ruổi chinh phục khắp thiên hạ, nhưng không ngờ lại gặp được phụ thân của ta, một nhạc công còn trẻ tuổi mà hai mắt mù lòa dùng tâm tình điềm nhiên an tường nhất diễn tấu ra tiếng nhạc rung động tâm linh.

“Mẫu thân ta nói huynh trưởng của bà là người dịu dàng nhất thế gian này, tuy không thể nhìn thấy hoa nở, nhưng có thể nghe được tiếng hoa rơi mà cảm động thương tiếc, tuy hai mắt mất ánh sáng nhưng trong lòng lại rất sáng suốt, rất nhiều khi mọi người sẽ quên mất ông là một người mù, bởi vì trước giờ không có một người mù nào có thể sống thoải mái, mãn nguyện, thanh thản, hạnh phúc như ông vậy.”

Từ sự mô tả của Lưu Triệt, ta mơ hồ có thể thấy được đôi môi mỉm cười của phụ thân, yên tĩnh như thế, bình thản như thế, có lẽ mới chính là bến đỗ mẫu thân thật sự cần.

“Ông có yêu mẫu thân ta không?” Ta hỏi hắn “Hay chỉ vì quyền thế của mẫu thân mà khuất phục?”

“Nếu ông ấy là người như thế, chắc có lẽ đã không chiếm được chân tình của nữ đế.” Lưu Triệt nhấp một ngụm trà, rũ mí mắt xuống, dưới ánh nến, nhớ lại “Năm xưa, bệ hạ giấu diếm thân phận thật sự của mình để tiếp cận ông, một nữ tử tôn quý, kiêu ngạo như thế cẩn thận dè dặt vì ông ấy, tâm ý đó sao có thể không cảm động. Tuy ông ấy không thể nhìn thấy dung mạo vô song của bệ hạ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp, nồng nàn của bà, trên đời này còn có một tấm lòng quý giá như vậy, sao có thể không yêu…”

Ta cúi đầu ngậm ngùi – chuyện của phụ thân và mẫu thân năm xưa khiến người khác say mê, mà ta chỉ có thể tưởng nhớ thông qua câu chuyện từ miệng người khác.

Phải tu mấy đời mới có thể có được một đời cốt nhục tình thân, không ngờ lại là kết cục như vậy. Nếu không có biến cố năm xưa, giờ đây một nhà ba người chúng ta đã được bên nhau – từ phụ, nghiêm mẫu…

Có lẽ Lưu Triệt thấy ta bi thương nên chuyển đề tài, cùng ta nhắc lại chuyện cũ ở Quốc Tử Giám, đáng tiếc ta đều đã quên đi rất nhiều, chỉ có thể phụ họa theo cho có lệ.

Hắn nói về lá bùa hạc ta đã từng xếp cho hắn và những lời gạt gẫm hắn năm xưa – cũng khổ thân hắn, nhớ rõ như vậy đến tận bây giờ.

Hắn nói: “Hồi trước ngươi đã từng mắng ta rất nhiều.”

Ta đổ mồ hôi, hỏi: “Vậy sao? Sao ta không nhớ gì cả …”

Đôi mắt hắn ảm đạm đi, nói: “Tất nhiên ngươi không nhớ nổi …”

Người bị ta đánh qua, mắng qua nhiều như vậy, sao ta có thể nhớ hết chứ…

“Ngươi còn nói, nếu ai dám khi dễ ta, giờ ta nhịn, nhưng tương lai nhất định cắn bọn họ từng cái từng cái cho đến chết!”

Ta lại lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ, năm xưa không lẽ mình hung dữ vậy a, quả nhiên là một con sói hoang dã kiêu ngạo, ngỗ nghịch chưa được thuần hóa, còn bây giờ là một con tiểu yêu tinh được nuôi trong nhà…

A Triệt cầm tay ta “Ta vì câu nói này của ngươi mới quyết định nỗ lực tự thân cố gắng để bản thân mình hùng mạnh hơn, những người đã từng khi dễ ta và mẫu phi, ta sẽ không buông tha cho bọn chúng!” Lúc nói ra những lời này, ánh mắt hắn vô cùng kiên quyết và tàn nhẫn, một chút cũng không giống một hài tử mười tám tuổi.

Thật ra mười tám tuổi cũng không còn là hài tử nữa rồi, nhưng vì hắn nhỏ hơn ta nên ta luôn luôn coi hắn là hài tử, trong ký ức của ta, hắn vẫn là một tiểu tử dung mạo thanh tú, trầm mặc ít lời, hay ngượng ngùng.

Hắn nhìn ta đầy mong đợi, hỏi ta: “A tỷ, ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta, phải không?”

Ta khẽ giật mình, nói: “Phải xem tình hình đã…”

Có lẽ sư phó vẫn muốn tiếp tục làm chức quan của hắn, không thì thật quá lãng phí nhân tài, nếu sư phó ở lại, ta cũng phải ở lại. Đường Tam đã thoát ly khỏi Đường môn, một thân một mình cũng dễ dàng hơn, Kiều Vũ cũng đã quyết định ở bên ta, cứ như vậy, tính ra ta vẫn sẽ ở lại đế đô thôi.

Ánh mắt A Triệt tối sầm lại, bàn tay nắm lấy tay ta căng thẳng, hỏi: “Không thể ở lại sao?”

Ta vội nói: “Ở lại, ở lại!” Sau đó sờ sờ đầu hắn nói: “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, vành mắt đen cả rồi.”

Hắn vô cùng hưởng thụ gật gật đầu, tự nhiên kéo ta đến bên giường, nói: “Ngươi ở lại đây.”

Ta khẽ giật mình, nói: “Ta nói ở lại nhưng không phải là ý này.”

Hắn lại lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, con người ta thật quá mềm lòng mà, dù sao đi nữa hắn cũng là đệ đệ của ta… Đành phải ở lại với hắn.

Hắn ôm eo ta, mặt tựa vào cổ ta, hơi thở phảng phất phà lên ngực ta “A tỷ, ngươi biết hát không?”

Ta lúng túng nói: “Nếu như quỷ khóc sói gào cũng tính là hát…”

“Hát cho ta nghe đi.”

“Ta sợ ngươi sẽ gặp ác mộng…”

“A a… hát đi mà, mẫu phi cũng biết hát.”

Thế là ta hắng giọng một cái, vừa mới hát được vài câu, người hắn cứng còng lại, nói: “Thôi đừng hát nữa…”

Ta bi phẫn cấu véo cánh tay hắn một trận. “Ngươi cố ý sỉ nhục ta hả!”

Hắn chôn mặt vào cổ ta cười không thành tiếng, ta có thể cảm giác được lồng ngực của hắn run run lên, bất đắc dĩ nói: “Thôi được, thôi được, mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi, đừng làm nũng như tiểu hài tử nữa.”

Hắn gật gật đầu, có lẽ là quá mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ thật say.

Ta thầm nghĩ, hắn mới mười tám tuổi a, áp lực quá nặng, trách nhiệm cũng quá nhiều.

Lý Thanh năm kia đã qua đời, có lẽ hắn muốn tìm cảm giác mẫu thân trên người ta. Nghĩ đến đây ta cảm thấy thật đau lòng. Ta chưa từng được mẫu thân yêu thương, không biết đó là cảm giác gì, nhưng được rồi lại mất đi, nhất định sẽ càng đau đớn giày vò hơn.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, ầm ầm mà tới, ầm ầm mà đi, tiếng mưa rơi tí tách rả rích suốt đêm, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp thơm phức, đêm đó ta mơ thấy mẫu thân.