Lão Gia Có Hỉ

Chương 4




Cửa đều là mở đẩy vào trong, chiều cao cánh cửa chỉ đến nửa người, như thế, nam nhân đều đưa lưng về phía cửa, xoay mặt vào trong mà thổn thức. Bởi vậy, cửa không cần khóa cũng biết bên trong có người.

Mà chết tiệt, lúc đó ta lại đang dùng một tư thế khó khăn đi nhà xí, mặt đối diện với cửa, nửa ngồi xổm nửa khom lưng nên thân hình thấp hơn so với cánh cửa, tạo thành một ảo giác ”nơi đây không có ai”. Người đến có lẽ là vì khí huyết dâng tràn không thể nhịn nổi, cho rằng tiếng hạt châu mẹ hạt châu con nảy xuống mâm ngọc này là từ bên ngoài truyền tới, cho nên khí thế dào dạt đẩy tay một cái – bi kịch a!

Bên ngoài một tràng vỗ tay lẫn thanh âm ủng hộ vang lên, ta hai mắt hàm lệ, vừa đẩy vừa cấu véo nhắc nhở cái tên phía trên đứng dậy.

Nương nó! Nương nó! Nương nó!

Cuộc đời này của ta sai lầm lớn nhất là đi nhà vệ sinh nam mà còn không có khóa cửa!

“Ngươi…” Người nọ đứng lên cũng có chút chật vật, ta thuận tay giật một khối ngọc bội trên người hắn nhét vào trong lòng mình.

Ta đứng lên, sửa sang quần áo, may là mới vừa rồi hắn không thấy cái gì. Lắc mình bỏ ra phòng kế bên, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần. Tướng mạo cũng có vài phần tư sắc, không giống mấy vị tiểu quan phong trần mềm mại đáng yêu ở đây, người này cao lớn tuấn lãng, ánh mắt hơi kiêu căng vênh váo, chỉ là đi đứng nói năng có chút lỗ mãng, nhưng thật ra tương đối giống Đào Nhị – xem ra là một khách nhân đến chơi.

Ta đối với người này hảo cảm chưa có đã có ác cảm, hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng là khách nhân…

Người đối diện cũng không may mắn gì hơn, hắn vỗ vỗ bộ y phục quý giá đẹp đẽ trên thân, cặp chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, nhìn hắn như vậy cũng có thể đoán là cả đời này hắn cũng chưa từng chật vật qua như vậy. Nghĩ đến đây, ta liền lấy lại thăng bằng, loại thảm hại nào ta lại chưa trải qua a.

Khóe miệng giật giật, ta đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, nói: “Quên đi, ta không so đo với ngươi, xem ngươi gấp như vậy, mau thổn thức chút đi.”

Vừa nói xong, ta nghĩ thôi thế là hỏng rồi. Bởi vì hắn ngẩng đầu lên, lửa giận hừng hực trừng thẳng ta, nhưng mà lửa này chỉ mới chợt lóe lên, đã nhanh chóng bị nỗi khiếp sợ đè bẹp.

Hắn tiến lên một bước, cả kinh nói: “Là ngươi!”

Ta lui một bước, vội vàng nói: “Không phải ta!”

Hắn không dám tin híp híp mắt lại, như muốn nhìn ta cho rõ hơn. “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?” Ta theo bản năng che mặt lại, trong lòng cố nhớ lại coi có phải hắn là một trong những món nợ phong lưu thời niên thiếu của mình hay không.

Hắn lảo đảo tiến lên hai bước, giọng run run nói: “Ngươi là nàng, không, ngươi không phải là nàng…”

Khóe miệng ta giật giật, chẳng lẽ một cành hoa đẹp nhất như ta đã bị hắn hái xuống một đóa rồi sao?

Tên này hình người thói chó, đầu óc bị cửa kẹp sao?

Trong lòng ta thầm nghĩ nơi đây không nên ở lâu, xoay người muốn chạy, nhưng người nọ đã kéo tay áo ta lại, không hiểu vì lý do nào đó, hắn lại thả ra. Sau đó ta nghĩ lại, chắc là hắn đang rất gấp a…

Lúc ấy ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền chạy về phía trước, nhưng chạy một hồi cũng không thấy hai vị muội muội đã dẫn ta đến đây, ta nhìn nơi xa lạ trước mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng: hay rồi, ta đã chạy lạc đường.

Nơi này, nói một cách đơn giản, chính là mặt sau của thuyền hoa, đi đến chút nữa chính là khán đài thi tuyển hoa khôi.

Ta khom lưng đi lại phía sau đài, thỉnh thoảng nghe được oanh ca yến ngữ, còn có giọng nam nhân la hét ủng hộ. Nếu ngươi đã ăn cơm bá vương, giờ lại có một cơ hội chạy trốn bày sẵn trước mặt, ngươi sẽ làm gì?

Trong lòng ta thật ra đấu tranh vùng vẫy ghê lắm, loại cảm giác này giống như ta ăn vụng mười con gà nướng mà sư phó lại không có thở dài, Đào Nhị không có nổi giận, Đường Tam Kiều Tứ làm như không có chuyện gì xảy ra, mà Yến Ngũ thì vẫn cười tít mắt như cũ – như thế, lão gia ta cũng sẽ rất mất mát, giống như bị bỏ rơi vậy.

Yến Ngũ nói ta tiện.

Đúng là nói trúng tim đen.

Lúc này nên tiện hay không tiện, ta vẫn đang dùng dằng không quyết.

Chính vào lúc này, một thanh âm như sấm sét bùng nổ khiến ta giật cả mình.

“Phương huynh sao đi lâu như vậy rồi mà còn chưa quay lại nữa?” Một giọng nói trầm thấp trong trẻo như rượu vang lên khiến ta vừa nhộn nhạo vừa kinh ngạc.

“Chỉ sợ là trên đường gặp phải mỹ nhân nào đó nên bị mê hoặc rồi.” Một thanh âm khác vang lên vừa già nua vừa dâm đãng, nói xong câu đó hắn còn cười khùng khục lên, khiến ta nổi da gà da vịt toàn thân.

Gần mực thì đen, gần son thì đỏ, Đào Nhị ngươi suốt ngày làm bạn cùng đám cặn bã này, quả thật là ta cũng cứu không được ngươi a!

Ta đau tim nhức óc lắc lắc đầu, sau đó nghe thấy tiếng ghế ma sát trên mặt đất. “Ta đi xem xem, xin phép vắng mặt trong chốc lát.”

Không ổn!

Ta xem một chút địa hình, nơi này là con đường hắn phải đi ngang nếu muốn đến nhà vệ sinh, cả đoạn đường không có chỗ nào có thể che đậy, chỗ có thể ẩn nấp duy nhất chính là hai căn sương phòng bên cạnh – nhưng có khả năng bên trong có người đang làm việc a!

Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc, ta cào tường!

Ta nhìn xung quanh trái phải một hồi, không kịp nghĩ nhiều, mở đại một trong hai cánh cửa xông vào trong – không đầy khoảnh khắc, ta liền bị ném ra, rơi xuống ngay giữa chỗ hành lang uốn khúc.

Lại một lần nữa mông đít rơi ra sau theo thế bình sa lạc nhạn…

Một đôi ủng màu đen đập vào mắt – kiểu dáng bảnh bao như vậy, chỉ có Đào Nhị nhà chúng ta mới mang, nghe nói có thể tôn lên khí chất nho thương của hắn, ta nói: tầm xàm, vàng cũng giấu không được bản chất của cái bô.

Yến Ngũ nói ta mang ơn không báo đáp là có đạo lý, hắn đường đường là một Minh chủ võ lâm, là trang chủ của Bạch Hồng sơn trang, sảng khoái cắp trường kiếm đi tranh chuyện ân cừu trên giang hồ, giờ vì nuôi gia đình mà phải đi làm gian thương, hắn nuôi là gia đình của ai đây?

“Là nàng?” Thanh âm khẽ cao vút, dấu hiệu này cho ta biết hắn có chút bất ngờ, sau đó bắt đầu mất hứng.

“Không phải ta!” Ta kiên quyết che mặt lại.

“Không phải nàng vậy là ai?” Hắn hừ hừ cười lạnh.

“Trừ ta ra ai cũng có thể!” Ta không có khí phách ôm lấy đầu, cảm giác được sau cổ căng thẳng, đã bị hắn xách lên, bị ép nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nếu như hai người cùng đứng trên mặt đất, ta chỉ đứng đến ngực của hắn thôi, ừ, tính giữa hai điểm, hiện tại chắc ta cách mặt đất khoảng hai mươi phân đi…

Ta đong đưa chân, theo bản năng lộ ra một nụ cười lấy lòng, hắn cười lại một cái, đuôi lông mày hơi nhíu, ánh mắt híp lại một cách nguy hiểm.

Không đúng!

Khí thế không đúng!

Cơn sấm sét lại một lần nữa bổ qua đầu của ta (so sánh cái kiểu gì… ), ta run lên bần bật, cơ thể chấn động mãnh liệt, khí thế vương giả tự nhiên trỗi dậy. Dồn khí đan điền, ta lạnh giọng nói: “Ta tới đây là để bắt gian! Đào Nhị, chàng lén giấu ta đi dạo thuyền hoa.”

Ta thấy hắn nheo mắt, vô cùng hứng thú nhìn ta, ngân dài một âm ”hử”.

“Bắt gian tại trận, nàng bắt được cái gì rồi?”

Ta nghiêm túc nói: “Đào Nhị, chàng có động cơ phạm tội và điều kiện phạm tội, ta sợ chàng không kềm chế nổi lầm đường lỡ bước sa vào cám dỗ, cho nên mới tới đây khuyên chàng hướng thiện.”

Đào Nhị nắm ta kê lại gần, nhíu nhíu mày, lại dang xa ra: “Nàng đi đâu mà toàn thân có một mùi là lạ.”

Ta cười hắc hắc. “Đại khái là mùi nam nhân đó.”

Lời nói ý vị thâm trường như vậy của ta, người chưa từng trải nghe sẽ không hiểu, lúc này, thông minh như Đào Nhị cũng nghĩ không ra vừa rồi mới có chuyện li kỳ phức tạp phát sinh trên người ta, thế là chỉ nghi ngờ nhíu mày nhìn ta, đôi đồng tử chuyển động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng người biết rõ tình hình rất nhanh đã xuất hiện.

“Đào Thanh…” Ta chỉ nghe được tiếng gọi này, thân hình liền bị quăng vào sương phòng bên cạnh, một hán tử cường tráng cả người cơ bắp cuồn cuộn quần áo lột ra được phân nửa thấy ta, khóc thét lên một tiếng: “Sao lại là ngươi!”

Lúc này ta rất cần phải giải thích một tiếng.