*Ting Ting Ting*
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp học đã đến, Bối Ngải Vi chỉnh sửa lại trang phục, tặng cho cô gái đang hồn bay phách tán kia một ánh mắt cảnh cáo rồi hiên ngang bỏ đi, cơ hồ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đi được một đoạn, cô như nhớ ra việc gì nhưng đầu óc lại cứ mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
-Hình như mình vừa quên cái gì ấy nhỉ?Cái gì ta?Mà thôi quên đi!
*Chi Chi:...*
Tiết tiếp theo chính là Toán học, môn mà cô chẳng thể nào đội một bầu trời chung. Giáo viên Toán là một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, giọng điệu cứng nhắc, lại còn hay cáu gắt. Thi thoảng ngồi chép bài Bối ngải Vi lại nghe học sinh ở đây thì thầm vài ba câu về người này. Tin cô đi, chẳng tốt lành gì mấy đâu!
...
Thời gian như chó chạy ngoài đường, thấm thoát đã đến chiều tà. Bối Ngải Vi vừa tắm xong, trên người vẫn lưu lại vài giọt nước trong suốt như thủy tinh lấp la lấp lánh, bao quanh người cô lúc này chẳng có gì ngoài một chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn. Nếu có lời đánh giá nào về cô ngay bây giờ thì chắc hẳn đó sẽ phải là "rất quyến rũ đến mức không thể cưỡng lại".
*Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa đinh tai vang lên trong không khí, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trong căn phòng của Bối Ngải Vi.
-Ai đấy?
-Hi, mình l...
Người làm phiền cô chính là hotboy no.1 của khối 12, Dịch Danh. Cậu ta là nhị thiếu gia của Dịch gia, con của tổng giám đốc Dịch thị. Trong trường không ai không biết cậu ta, và cô không ngoại lệ. Bởi vì trước khi vào trường, cô đã điều tra tường tận học sinh ở đây, cậu ấm cô chiêu Bối Ngải Vi đều nắm rất rõ danh sách.
Cô nhìn Dịch Danh từ trên xuống dưới, diện mạo không tệ, cao ráo tuấn tú, không hổ là hotboy no.1. Nhưng kì lạ là hiện giờ mặt cậu ta rất là đỏ, đỏ một cách không thể đỏ hơn. Cô chẳng có làm gì mà sao cậu ta lại như thế?!
-Có gì mời nói nhanh!Tôi không có thời gian rảnh rỗi đứng chờ cậu đâu nha!
-Ừ..Ừ...thì...thì...
-What?
-Mình...mình có tổ chức tiệc, cậu muốn tham gia chứ?Cậu có thể nhân dịp này làm quen với mọi người!
-Xin lỗi, không rảnh!Mời về!
Phũ đến mức chẳng có gì địch lại. Đóng cửa ầm một cái, coi như là lời chào tạm biệt dành cho Dịch Danh, Bối Ngải Vi hừ nhẹ một cái, bắt đầu sấy tóc. Phía kia của cánh cửa, cậu trai trẻ liền thay đổi 180°, chạm rãi nở một nụ cười quỷ quái.