- Thần...em...yêu...anh...
Ba chữ này...đều là lời thật lòng xuất phát từ tâm can của nàng.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn rồi hôn nhẹ lên trán hắn.
Trần Dương Thần không hiểu sao gương mặt nóng bừng lên, nụ hôn đó giống như đang đánh dấu chủ quyền vậy...
Hắn lướt nhẹ môi nàng, mút nhẹ phần cổ rồi trượt xuống phía xương quai xanh, trên đường đi của hắn để lại vô vàn vết hôn ngọt ngào trên khắp cơ thể cô. Mút nhẹ rồi mút nhẹ, từng dấu rồi từng dấu, yêu và yêu...
- Hạ Quyên Quyên, anh yêu em!
Một lần nữa, không phải là ra lệnh mà là lời thú nhận vô cùng bá đạo, câu nói này của anh đối với em cũng là lời thật lòng...
Anh yêu em, tiểu Quyên!
Yêu từ rất lâu rồi!
...
Hắn nhẹ nhàng đưa cự long đi thẳng vào huyệt đạo của nàng, lúc đầu hơi đau khiến nàng rên lên, bàn tay bấu chặt vào tấm lưng trần vạm vỡ của hắn, đôi chân thon vòng qua hông hắn trông mê người vô cùng.
- A! Thần...chậm...chậm...thôi...
Trần Dương Thần chuyện động chậm rãi trong cơ thể nàng, từng động tác của hắn khiến nàng cảm thấy cơ thể đang sắp không kiểm soát được nữa rồi.
Nhiệt độ căn phòng đột tăng cao, nóng bỏng vô cùng, cặp trai gái trần truồng quấn chặt lấy nhau trông như một bức tranh thủy mặc vậy.
- Tiểu Quyên, em thích không?
- A ~ Có...Thần...
Hắn nhích mạnh một xíu, đâm thẳng vào trong, âm đ*o nàng càng ngày càng co rút hơn, cơ thể hắn như đang hoà cùng cơ thể cô vậy.
Sự co thắt ngày càng mạnh hơn, cự long vờn hoa huy*t bé nhỏ của nàng, cứ đâm mạnh rồi lại rút, rồi lại tiến vào trong, tạo ra cảm giác khoan ái giữa hai cơ thể trần truồng.
Hắn mạnh mẽ gặm lấy môi nàng rồi hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi đâm thẳng vào trong hút hết các mật ngọt trong khoang miệng của nàng. Nàng hơi khó thở dồn dập hô hấp.
- Ưm...Thần...từ...từ...
- Tiểu Quyên, em chỉ mãi là của anh thôi nghe không, sau này và mãi mãi, dù có chuyện gì xảy ra, đừng rời anh, có được không?
-....
Dường như hắn đã nhìn thấu tương lai giữa hai người bọn họ...một tương lai không hề...tốt đẹp.
- Tiểu Quyên, anh...yêu...em...
Vật nam tính cứ mãi đâm sâu, chạm đến chỗ sâu nhất của nàng, nàng thở dốc trông rất mệt nhoài.
Vừa dứt lời, một dòng dung dịch trắng đặc chảy dài trong âm đ*o nàng, dòng sữa nóng lấp đầy trong cơ thể cô khiến cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Hắn từ tốn rút ra, dịch nhầy chảy dính đầy tấm ga giường, cô chưa kịp thở đều thì bị hắn nâng lên.
- Á! Anh làm gì vậy?
- Đổi tư thế!
- Hả!
- Tiếp tục.
Cô nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì bị cái vật không xương căng cứng kia đâm thẳng vào trong lần nữa.
Lần này hắn xoay cơ thể Hạ Quyên Quyên đặt nàng trên trên hắn.
- Lần này cho em nằm trên!
- Hả! A!
Hắn động mạnh khiến nàng thét lên.
Cảm giác khoan ái cứ dần dần trôi qua cho đến khi nàng thiếp đi vì mệt. Hắn hành cô cho đến tờ mờ sáng mới buông tha.
Nếu đếm hiệp và bao nhiêu tư thế thì khó lòng mà đếm được.
....
Sáng ra hạ nhân đã "kinh ngạc" thấy ông chủ của họ cười tủm tỉm bước ra khỏi phòng ngủ.
Còn Hạ Quyên Quyên thì ỉu xìu như cọng bún thiu, lăn qua lăn lại, toàn thân đau nhức dữ dội.
Không ngờ tinh lực của hắn mạnh như vậy, hành nàng cả đêm không được yên.
Thật tức chết mà.
Đang bất động toàn thân bỗng một cuộc điện thoại gọi đến.
- Anh...là anh phải không?
- Quyên Quyên, em đang làm gì vậy? Có biết em đang tự nhấn mình vào chỗ nguy hiểm không?
- Anh...anh nói vậy là sao?
- Sao trăng gì nữa? Tin em và tên Trần lão đại kia kết hôn cả thế giới đều biết hết rồi.
- Sao? Sao cơ?
- Em quên cái chết của ba mẹ, của Long rồi sao? Hắn là một người rất độc ác đấy, em mau thức tỉnh đi, đừng để hắn làm cho lú lẫn nữa!
- Anh...Thần không phải người như vậy, anh ấy làm gì cũng đều có nguyên do hết!
- Quyên Quyên, từ khi nào mà em với hắn trở nên thân thiết vậy!
- Anh...
- Đừng nói nữa, ba mẹ ở dưới suối vàng đang uất ức ôm hận lắm em có biết không? Cả Long nữa, nó là em trai em đó, em quên rồi sao, ngày xưa hai đứa còn tắm chung, chia nhau từng miếng ăn mà! Đừng nói...em đã quên tất cả rồi nha, vứt bỏ mọi thứ để đến bên hắn, em thấy như thế có đáng không?
- Anh...em...xin lỗi...tất cả là tại em...
Nước mắt rơi lã chã trên sàn nhà, cô biết chứ, cô nhớ chứ, nhưng mà tất cả chỉ là quá khứ rồi mà, cái chết của ba mẹ coi như mạng đền mạng, còn cái chết của cậu em trai làm sao mà cô quên được, ngày ngày nó luôn giày xé tâm can cô đây này, ai có thể thấu được.
Chỉ còn biết nói...lời xin lỗi.
- Quyên Quyên, đừng khóc việc em cần làm bây giờ là lấy trộm hồ sơ về lô hàng vũ khí của Trần Dương Thần. Cái đó rất quan trọng, anh cần nó.
- Nhưng mà, không được đâu...em không thể phản bội anh ấy.
Cô ngập ngừng, không thể được!
- Quyên Quyên, em có coi anh là anh hai nữa không, chỉ một lần này thôi, anh chỉ nhờ em duy nhất một lần này nữa rồi thôi, thật ra công ty anh đang gặp trục trặc cần phải có tiền gấp, cho nên, em giúp anh đi, có được không?
-...
- Quyên Quyên, cả công ty này đều là mồ hôi nước mắt của ba và anh làm nên, nếu bây giờ mà mất thì anh... không còn mặt mũi nào để gặp ông ấy nữa cả...
-...
- Quyên Quyên chỉ lần này thôi, Trần Dương Thần gia tài đồ sộ như vậy, vụ buôn bán vũ khí này chỉ là cỏn con đối với hắn thôi, em đừng lo.
-...
- Quyên Quyên!
- Được rồi! Chỉ...lần...này...thôi...
Nàng đau khổ đành buông giọng trả lời.
.....
------ hết chap 23 ------
Giờ lịch học của Hoài full tuần rồi, hai con mắt thâm như gấu panda vậy, nhưng sẽ cố gắng ra truyện sớm nhất có thể, đúng như lời hứa 250 ⭐ đăng tiếp.
Khi nào đủ 250 ⭐ Hoài đăng tiếp nhé.
Bye các nàng 💓