Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 77: Độc thủ




"Phải thằng này không?"

"Nhìn không giống lắm, tao nhớ thằng công tử bột kia cao lớn khỏe mạnh, thằng này non nớt quá, hình như còn hơi gầy..."

"Thế mày bắt nó về đây làm gì?!"

"không phải mày đưa mắt ra hiệu cho tao bắt à..."

"Đồ ngu, đấy là tao định hỏi mày thằng kia đâu!"

...

Lúc Phó Vân anh tỉnh lại đã phát hiện ra tay mình bị trói ra sau lưng, mắt cũng bị bịt kín, không gian xung quanh hôi hám khó chịu.

Nàng thử cử động một chút, cảm thấy chân cũng bị trói chặt rồi.

Ai lại ngang ngược như thế, dám bắt cóc nàng giữa ban ngày?

Người Thẩm gia, Thôi Nam Hiên, Đỗ Gia Trinh...

Rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu nàng.

Bên ngoài có tiếng chửi tục vọng vào, nàng vội nằm yên, nhắm mắt lại, lắng nghe xem người kia đang nói gì.

Người kia đang nói tiếng địa phương Hồ Quảng, người phủ Võ Xương nghe có thể không hiểu nhưng nàng sống ở huyện Hoàng Châu một thời gian nên đại khái có thể hiểu được mấy phần.

Những kẻ này bắt cóc sai người, chúng vốn định bắt cóc một vị công tử nhiều tiền lại hào phóng. Nhìn thấy vị công tự nọ tiện tay lấy một thỏi vàng bố thí cho một kẻ ăn mày ven đường, chúng đi theo tới Hoàng Hạc Lâu, chớp được cơ hội nhưng lại bắt nhầm nàng.

Phó Vân anh không biết mình nên cười hay nên khóc.

Vị công tử kia, còn ai vào đây, nhất định là Dương Bình Trung. hắn tiêu tiền như nước, hào phóng với tất cả mọi người, thấy kẻ ăn mày ven đường đáng thương, cho một đống tiền, không cần quan tâm kẻ ăn mày nọ có dám cầm hay không.

Dân chúng đa phần phải sống nửa đời người mới có thể chạm vào bạc, còn hắn thì cứ như Tán Tài Đồng Tử [1], cứ ra đường là rải tiền rắc bạc nên bị người ta theo dõi cũng phải.

[1] Theo Baidu, Tái Tài Đồng Tử là cách gọi khác của Thiện Tài Đồng Tử, nhân vậy trong Nghiêm Hoa Kinh của Phật giáo. Cá nhân mình thấy trong trường hợp này, "Tán Tài" chỉ dùng với nghĩa mỉa mai là phát tiền thôi.

Thân phận hắn không bình thường nhưng cũng không có nhiều người biết, nhưng tiền tài mà, nghĩ đến nén bạc trắng bóng, thỏi vàng rực rỡ ánh kim, ai mà không động lòng, lòng tham nổi lên, kẻ gian bất chấp mọi thứ, có khi lên núi đao xuống biển lửa còn chẳng màng, nói gì đến việc bắt cóc một đại thiếu gia ngây ngô ngốc nghếch.

Thế là Phó Vân anh bị vạ lây.

Giờ không phải trên thuyền, nàng chỉ có một mình mà những kẻ bắt cóc này không biết rốt cuộc có bao nhiêu người. Đối mặt với một đám bắt cóc hung ác, một mình nàng có chạy bằng trời.

Nàng đang tập trung suy nghĩ cách giải quyết bỗng nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, ánh sáng ấm áp chiếu thẳng xuống người nàng.

Có người đang đi về phía nàng.

Nàng vẫn không nhúc nhích, cố gắng ổn định hơi thở.

Người vừa tới nắm chặt cằm nàng, quan sát kỹ càng, chửi một một tiếng rồi vội xoay người đi mất, cửa lại lạch cạch khép lại.

"Mẹ nó! Đúng là bắt sai người rồi! Quay lại đó, tao nghe Lão Cửu bảo nhà thằng công tử kia có núi vàng núi bạc, nó còn là con trai độc nhất, bắt nó chúng ta mới phát tài được."

Tiếng bàn bạc ồn ào vàng lên, một người thô lỗ nói: "Lần này tao tự đi, chúng mày toàn một lũ vô dụng, đến bắt cóc một thằng công tử cũng bắt sai."

Tiếng nói chuyện xa dần.

Trong phòng, Phó Vân anh nhẹ nhàng thở phào.

Bắt cóc sai người, những kẻ bắt cóc chắc chắn sẽ không tốt bụng đến mức thả nàng đi, có khi còn giết nàng diệt khẩu cho hả giận không biết chừng, giờ chúng đi tìm Dương Bình Trung thì may ra còn có hy vọng. Dương Bình Trung có thân phận cao quý, nếu hắn cũng rơi vào tay những kẻ bắt cóc này, người Dương gia nhất định sẽ phái người tới cứu bọn họ.

Chuyện diễn ra theo đúng mong muốn của nàng, nửa canh giờ sau, ngoài cửa xôn xao hẳn lên, có người mở cửa, tiếng vòng đồng đập vào cánh cửa chát chúa, tiếp sau đó là tiếng vật nặng bị kéo lê trên mặt đất, một người bị ném lên người nàng, đè nặng tới mức suýt nữa nàng rên ra tiếng.

Quá nặng.

Nàng vẫn không động đậy, chờ cửa bị đóng lại lần thứ hai vẫn im lặng như cũ, tới tận khi xung quanh không còn bất cứ âm thanh nào, cho rằng tất cả bọn chúng đã đi khỏi đó, nàng mới nghiêng người đẩy người ở trên xuống.

Người nọ ai da một tiếng, cố ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng thì kinh hoàng, "Vân ca nhi!"

Nàng bực mình.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động lại đẩy cửa bước vào.

Dương Bình Trung bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào mặt thì giật mình, quát người kia, "Các ngươi biết điều thì mau thả ta và huynh đệ của ta ra..."

Còn chưa dứt lời, miệng đã bị nhét thứ gì đó vào, ô ô mấy tiếng, không nói nên lời.

Kẻ bắt cóc vỗ mấy cái vào mặt Dương Bình Trung, "Ngoan ngoãn chút, nếu không tao dùng tiểu huynh đệ xinh đẹp của mày để thử dao đấy!"

hắn rút một thanh chủy thủ ra, chỉ thẳng mũi dao vào Phó Vân anh đang hôm mê bên cạnh.

Phó Vân anh vẫn đang nhắm mắt, chỉ có thể phẫn nộ trong lòng, Dương Bình Trung nhất định sẽ bình an vô sự, nàng thì chưa chắc.

Thấy kẻ cắp định lấy chủy thủ rạch lên mặt Phó Vân anh, mặt mày Dương Bình Trung tái mét, vội vàng lắc đầu.

Kẻ bắt cóc nhếch miệng cười, chủy thủ khẽ chạm vào chóp mũi Dương Bình Trung, "Thế này mới phải chứ."

Cửa bị đóng ầm một phát, kẻ bắt cóc lại đi ra ngoài.

Phó Vân anh từ từ ngồi dậy.

Tiếng hít thở của người bên cạnh bỗng dồn dập hẳn lên, Dương Bình Trung thấy nàng đột nhiên ngồi dậy thì sửng sốt vô cùng, cũng may miệng hắn đã bị bịt lại nên mới không kêu thành tiếng.

Phó Vân anh quay về phía có tiếng hít thở, lắc đầu, "Đừng lên tiếng vội."

Tiếng nàng nghèn nghẹt nhưng vẫn bình tĩnh, khiến Dương Bình Trung đang hoang mang lo sợ cũng ngẩn ra, tự nhiên cảm thấy an tâm, thử nhích tới gần nàng. hắn cũng bị trói chặt, chỉ có thể trườn về phía trước như một con tằm ăn lá dâu.

Phó Vân anh nghe thấy tiếng sột soạt cũng không nói gì, nàng tập trung thử cởi dây thừng trên tay xuống.

Ít nhiều gì thì cũng đã từng trải qua ở kiếp trước, nàng có kinh nghiệm thoát khỏi sự trói buộc như thế này.

Dương Bình Trung nhìn hành động của nàng, chân mày nhíu chặt. Nhất là khi nhìn thấy nàng cố sức lột dây từng ra khiến cổ tay bị cào xước không biết bao nhiêu lần, tạo thành một vết thương lớn, hắn lại càng sợ hãi hít vào, định ngăn nàng lại nhưng tay chân bị trói, không làm gì được.

Phó Vân anh nào có tâm trạng quan tâm tới cổ tay bị thương, nàng cau mày, chỉ có một mục tiêu là giằng tay thoát khỏi dây thừng.

Tay đau tới thấu tim, mồ hôi nàng túa ra, suýt nữa quên cả thở.

Nàng giơ tay lên kéo mảnh vải đen che mặt xuống, nhìn xung quanh một vòng.

Trong phòng tối mờ, có chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi lập lờ trôi trong không khí, đây là một phòng bằng đất dùng để chứa củi, cái mùi hôi khó chịu khi nãy là từ đống củi mà ra.

Nàng vừa đưa mắt tìm xem có vật gì dùng được không, vừa cởi dây thừng trên đùi, sau đó buộc lại thành một nút thắt dễ cởi.

Dương Bình Trung mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm, tay hắn đang bị trói ở phía trước.

Nàng giật giật vạt áo hắn, thì thầm: "không được lên tiếng, ta cởi dây thừng cho huynh trước rồi lại làm cái nút giả để bọn chúng không phát hiện ra. Phải nhớ nhất định không được lên tiếng đấy."

Dương Bình Trung mà hét lên thì nàng đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu nữa, chỉ còn cách đối đầu trực tiếp với bọn bắt cóc.

"Ô ô ô."

Dương Bình Trung chớp mắt liên hồi, gật đầu lia lịa với nàng.

Nàng kéo vật trong miệng hắn ra, tay vẫn giữ chặt lấy cằm hắn, đề phòng hắn thét lên.

Thứ chặn trong miệng không còn nữa, Dương Bình Trung thở phào một hơi.

Phó Vân anh cởi dây trói trên người hắn rồi lại quấn lại, làm giả nút thắt, "Sao huynh lại bị bắt về đây?"

Dương Bình Trung thì thầm: "Ta đi ra ngoài một chút, bỗng nhiên có mấy người xông tới..."

hắn từ từ tỉ mỉ miêu tả lại cảnh tượng bốn năm người xuất hiện bắt cóc hắn, nhưng Phó Vân anh cũng không muốn nghe, ngắt lời hắn, "Tùy tùng của huynh đâu rồi?"

Chạy thoát được hay không còn phải xem người Dương gia có tới kịp hay không.

Dương Bình Trung bật ra một câu chửi khẽ, vẫn thì thầm: "Lúc nãy cãi nhau với mấy người bên đường Giáp kia, ta đuổi cả đám đi rồi."

nói xong, thấy Phó Vân anh cau mày, hắn vội vàng nói thêm một câu, "Nhưng mà đệ yên tâm, tùy tùng của ta rất khá, sẽ tới nhanh thôi."

hắn cố gắng dịch người về phía Phó Vân anh, mắt nhìn chằm chằm tay nàng, mắt toát ra sự đau lòng.

Phó Vân anh đang suy nghĩ xem chạy sao cho thoát thì cổ tay bỗng bị mấy ngón tay lạnh lẽo chạm vào, đau tới run rẩy, bật lên tiếng kêu đau.

Dương Bình Trung luống cuống, khẽ nói: "Đau lắm hả? Ta giúp đệ băng bó nhé?"

hắn nhẹ nhàng nâng cổ tay đã bong da tróc thịt của nàng lên, rón rén nhặt rơm rạ dính trên đó, cố gắng hết sức không đụng tới vết thương đang rỉ máu.

Phó Vân anh quay sang nhìn hắn, thấy sự đau lòng trong mắt hắn cũng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "không sao, băng lại sẽ lộ tẩy."

Nàng tỏ vẻ không có vấn đề gì, dường như không cảm thấy đau đớn, lấy dây thừng quấy lại xung quanh cổ tay, dây thừng thô ráp cọ vào vết thương, dính một lớp máu.

Dương Bình Trung hít mất hơi, rùng mình, chỉ cần nhìn hành động của nàng thôi đã thấy đau rồi, mặt mày nhăn nhúm, áy náy, "Xin lỗi, hại đệ phải khổ thế nào."

Phó Vân anh nhướn mày, thì ra hắn cũng không ngu ngốc, biết nguyên nhân nàng bị bắt đến đây.

"Huynh dùng trâm gì vậy?" Nàng hỏi.

Những công tử nhà giàu giống Dương Bình Trung thường cắm trâm giữ tóc rồi mới dùng khăn lưới bọc bên ngoài.

Dương Bình Trung cúi đầu, đưa đầu về phía nàng, cho nàng xem búi tóc trên đầu mình, "Ta dùng hai cây trâm, bạc mạ vàng, lấy cái này có thể mua chuộc người bên ngoài sao?"

Thằng nhãi này không hổ là kẻ chuyên dùng bạc mua chuộc người khác.

Phó Vân anh nhếch miệng mỉm cười, "... Giữ lấy phòng thân."

Dương Bình Trung gỡ trâm xuống, cầm trong tay quan sát so sánh một hồi, đưa cây sắc bén hơn cho Phó Vân anh.

Nàng nhìn xuống, cất cây trâm vào sâu trong tay áo.

Lúc này có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Hai người vội vàng chỉnh lại dây thừng, không nói nữa.

Dương Bình Trung nhích người tới trước mặt Phó Vân anh, dùng chính thân hình cao lớn của mình chắn phía trước cho nàng, mắt mở to trừng trừng, nhìn chằm chằm về phía cửa.

một gã đàn ông chừng trên dưới hai mươi tuổi, người vừa đen vừa gầy, đẩy cửa đi vào, tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, kéo vật trong miệng hắn ra, cho hắn uống một chén nước.

Nhân cơ hội này, Dương Bình Trung nhìn ra khía bên ngoài, trong sân còn có bảy tám người đàn ông cao to khỏe mạnh mặc áo ngắn bằng vải thô, bắp tay họ rắn chắc có khi to bằng đùi hắn.

Hai đánh một chẳng chột cũng què, nói gì phải đối mặt với một đám người liều mạng, hắn suy nghĩ một hồi, không dám giãy giụa. Gã đàn ông kia rất thô lỗ, khiến hắn sặc nước, vừa ho khan vừa khẽ nói: "Chư vị hảo hán... các người muốn... muốn... bao nhiêu bạc?"

Gã đàn ông bĩu môi, "Mua cái mạng nhỏ này của mày, mày nói xem đáng giá bao nhiêu?"

Dương Bình Trung cười nói: "Còn cả huynh đệ của ta nữa." hắn quay đầu nhìn về phía Phó Vân anh ở đằng sau, khẽ nói, "Ngươi yên tâm, nhà chúng ta không thiếu tiên, các ngươi cứ theo quy củ giang hồ, chúng ta thế nào cũng được."

"Ái chà, cũng biết việc đời cơ đấy." Gã đàn ông gật đầu.

Dương Bình Trung nhận ra sự tham lam trong mắt hắn, ghé sát thêm một chút, "một vạn lượng, ngươi thấy thế nào?"

Gã đàn ông suýt nữa không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt.

Hồ Quảng không được giàu có, sung túc như Nam Trực Lệ hay Chiết Giang, phủ Võ Xương đi nữa thì thì dù thương nhân giàu lắm, gia tài cũng chỉ có mấy vạn lượng bac, tên ngu ngốc này vừa mở miệng đã một vạn lượng, đúng là đồ phá gia chi tử!

Nếu hắn mà là con trai gã, gã đã đánh gãy chân hắn.

"Chuyện này không phải mày nói là được, ngoan ngoãn chờ bố mày ở đây!"

Gã đàn ông cười lạnh, cầm chiếc chén không đi ra ngoài, lần này không bịt miệng Dương Bình Trung nữa.

Chờ phía ngoài trở nên yên tĩnh, Phó Vân anh khẽ hỏi: "Huynh định mua chuộc hắn."

Dương Bình Trung gật đầu, nhận ra Phó Vân anh đã bị mảnh vải đen che mắt nên không nhìn thấy bèn nói: "Ta thấy nhất định hắn đã dao động rồi, hai quả đào giết ba dũng sĩ [2], người nào tới ta vung bạc mua chuộc người ấy, ta không tin chúng không loạn lên."

[2] Ý nói tranh công tranh thưởng mà gây bất hòa, mất đoàn kết, điển cố dài nên nói ở cuối chương.

Phó Vân anh không trả lời, thầm nghĩ quả nhiên là người xuất thân phú quý, từ nhỏ đã được tiếp xúc với những chuyện này, dù bản tính có ngây thơ thế nào đi chăng nữa thì những thứ cần biết vẫn biết không ít.

Sau đó, lại có ba kẻ khác lần lượt đi vào ép hỏi Dương Bình Trung quản gia nhà hắn là ai, chìa khóa nhà kho Dương gia ở đâu.

hắn giả vở sợ mất mật, thành thật nói cho bọn bắt cóc nơi giấu bạc của Dương gia, lúc trả lời còn lỡ lời lộ ra mình biết Dương lão gia chôn năm rương vàng thỏi trong một thôn trang bỏ hoang ở ngoại thành.

Phó Vân anh không thèm ngăn hắn, nếu trốn không được, người Dương gia lại mãi không tới nơi, vậy thì thà mặc kệ Dương Bình Trung dụ dỗ bọn bắt cóc cho rồi.

Trời dần tối, mấy con chim sẻ ngoài cửa sổ ríu rít, thi thoảng có tiếng tranh cãi vọng lại, đám bắt cóc dường như đang cãi nhau nảy lửa về chuyện xử lý Dương Bình Trung thế nào.

Dương Bình Trung và Phó Vân anh nín thở lắng nghe những người bên ngoài nói chuyện, bỗng nhiên cửa bật ra, hai tên đàn ông say khướt bước vào phòng chứa củi, loạng choạng đi về phía họ, cúi người nhấc Phó Vân anh lên kéo ra ngoài.

"Các ngươi định làm gì?"

Mặt Dương Bình Trung biến sắc, không cần suy nghĩ, đè lên người Phó Vân anh, ngăn cản hành động của bọn chúng.

Tên đàn ông đá nhẹ vào người Dương Bình Trung một cái, mở miệng, thở ra mùi rượu nồng nặc, "Tránh ra."

Dương Bình Trung không chịu, "Các ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn thì đừng nghĩ tới chuyện lấy được bạc nữa!"

Tên đàn ông tức tối, chân đá mạnh thêm mấy phần, "Thằng nhãi thối tha, mày có tin ông mày đá chết mày không, mày tưởng bọn tao không thể dọn sạch nhà chúng mày chắc!"

Dương Bình Trung nhất quyết không lùi lại, tức tối nói: "Các ngươi dám làm bọn ta bị thương, ta đảm bảo các ngươi có mạng lấy tiền cũng không có mạng mà tiêu tiền đâu! Ai dám động vào hắn, ta nhất định sẽ băm các ngươi thành trăm ngàn mảnh!"

hắn vẫn luôn rụt rè sợ sệt, bảo gì nghe nấy giờ bỗng nhiên bùng nổ, nói ra những lời tàn nhẫn như thế, cứ như vừa lột xác thành người khác, cả người toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ còn cách phục tùng hắn.

Tên đàn ông kia bị loại khí thế này làm cho choáng ngợp, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, tự nhiên lui về sau hai bước.

Tên đàn ông còn lại thấy vậy cười ha hả, "Lão Lục, ngươi cao to cũng chỉ để làm cảnh thôi hả? Bị người khác quát hai câu đã nhũn cả người?"

Tên đàn ông kia thẹn quá hóa giận, xuống tay không lưu tình chút nào, nắm tay đập thẳng vào người Dương Bình Trung.

Nắm nay đập vào da thịt phát ra âm thanh rợn người.

Dương Bình Trung cắn chặt răng, không kêu một tiếng.

Tên đàn ông vừa lên tiếng châm chọc khi nãy vội vàng ngăn tên kia lại, "Được rồi được rồi, đừng đánh nặng qua, đây là tiểu kim phật của chúng ta đấy."

Tên đàn ông kia nhổ một búng nước bọt lên mặt Dương Bình Trung rồi nghênh ngang đi cùng tên còn lại ra ngoài.

Cửa bị khóa lại từ bên ngoài lạch cạch mấy tiếng.

Phó Vân anh nhẹ nhàng đẩy Dương Bình Trung ra, ngồi dậy, tháo miếng vải đen trên mặt xuống.

Giờ không biết là giờ nào, trong phòng tối mờ, ngoài sân đốt đuốc, ánh lửa chiếu vào cửa sổ, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối. Hai tên đó định nhốt bọn họ cả đêm trong này, không cho bọn họ ăn uống, đêm nay sẽ không có ai vào.

Dương Bình Trung lăn trên măt đất, người cong lại, cuộn mình, khuôn mặt tái nhợt thi thoảng giật giật đầy đau đớn.

Nàng tháo dây thừng ra, lật Dương Bình Trung lại, để hắn nằm ngửa ra, khẽ hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"

Dương Bình Trung xuýt xoa hít vào, "không, không sao, bị mấy phát cái vào bụng thôi, da ta dày, không đau."

nói xong, hắn nhếch miệng cười cười, trên mặt chỗ xanh chỗ tìm, khi cười đôi mắt sưng đỏ lên như hạt đào, thật khiến người ta phải giật mình.

Phó Vân anh lấy tay áo lau mặt cho hắn, ngón tay vừa đụng vào tóc hắn đã thấy hắn đau tới mức mồ hôi lạnh cũng túa ra, đến tóc cũng ướt nhẹp.

Khi ấy nàng nghe thấy tên đàn ông kia nện mạnh một quyền xuống, tạo thành một luồng gió lướt qua mặt nàng, đây không giống như học sinh trong thư viện đùa giỡn đánh nhau cho vui, tên đàn ông này ra tay thật tàn nhẫn. Nếu hắn đập vào thứ khác, chỉ sợ là đã đập vỡ rồi, Dương Bình Trung sao không đau cho nổi.

hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, là loại công tử mà trời mưa thì từ đầu đến chân được bọc kín mít, không dính một giọt nước, trời nắng đã có người bung dù che nắng, mùa đông bị gió thổi qua một chút đã kêu gào rằng mặt tê cóng, bảo đám người hầu mau tới chắn gió cho hắn.

Phó Vân anh cởi áo hắn, nói: "Đừng cố chịu đựng, đau thì phải nói ra, để ta xem vết thương của huynh."

Dương Bình Trung lắc đầu, "không đau thật mà... A!"

Phó Vân anh kéo áo trong của hắn ra, lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên bụng, hắn kêu gào thảm thiết, nước mắt ào ạt chảy ra.

hắn vừa khóc vừa cắn răng nói: "Ta không khóc đâu... Ta sợ nhột thôi..."

Phó Vân anh ừ một tiếng, không vạch trần hắn, cúi đầu xem xét vết thương cẩn thận, cũng may tên kia xuống tay cũng có chừng mực, cũng chưa đến nỗi bị thương quá nặng.

Nàng khép vạt áo lại cho hắn, "Sao huynh lại ngăn cản hắn?"

Dương Bình Trung nằm trên mặt đất, mắt đã sưng vù lên nên không biết mắt đang nhắm hay mở, chỉ có thể thấy lông mi đan xen vào nhau mới đoán được hắn đang chớp mắt.

hắn ấp úng nói: "Đệ là huynh đệ của ta, huynh đệ gặp nạn, ta sao có thể mặc kệ..."

Vân ca nhi môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, trắng trẻo, rơi vào tay đám người kia không phải dê vào miệng cọp hay sao! hắn sao có thể đứng nhìn!

Nhưng mà Vân ca nhi còn nhỏ, hắn ngại không dám nói ra suy đoán của mình, không muốn dạy hư Vân ca nhi. hắn là công tử nhà giàu, người muốn lấy lòng hắn nhiều như sao sa, từ năm mười một mười hai tuổi, thể loại gì hắn chẳng gặp rồi, Vân ca nhi thì khác, ngoan ngoãn đứng đắn biết bao! hắn có thể chắc chắn Vân ca nhi chưa xem sách cấm bao giờ. Nhiều lần hắn từng lấy mấy cuốn sách có tiếng kiểu như "Ngọc Kiều dã sử", "Phi Yến truyện" gì đó ra trước mặt Vân ca nhi, Vân ca nhi nhìn thấy tên trên bìa, mặt vẫn không đổi sắc, chắc chắn là nghĩ những cuốn sách hắn đọc đều là sách đường hoàng tử tế!

Phó Vân anh khép hờ mắt, ánh lửa bập bùng xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu vào trong phòng, hắt lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, lại càng có vẻ mi thanh mục tú, không phân rõ nam nữ hơn.

Dương Bình Trung đau tới mức xuýt xoa, vừa rên rỉ vừa thầm nghĩ thật may, vẫn kịp cứu Vân ca nhi.

Phó Vân anh trầm mặc rất lâu.

Nếu vừa rồi người bị kéo đi là Dương Bình Trung, nàng vẫn sẽ không động đậy.

Vẫn biết nàng bị bắt tới đây là vì cái tên công tử nhà giàu vung tiền như rác này, nhưng vẫn là cái tên công tử này đã chắn trước mặt nàng, nhận nắm đấm thay nàng...

Người lớn trong nhà hắn nhất định rất yêu thương hắn, nhà giàu có đến độ lấy ngọc xây nhà, lấy vàng đúc ngựa mà vẫn có thể bao bọc hắn trở thành một thiếu niên trung hậu, chân thành.

đang tĩnh lặng bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Phó Vân anh vội vàng chỉnh lại dây trói, bịt lại miếng vải đen trên mắt, cẩn thận quay lại chỗ nằm.

Cửa kèn kẹt mở ra, một gã đàn ông khô quắt gầy gò rón rén đi vào phòng, đóng cửa lại, đi tới cạnh Dương Bình Trung, "Này, tiểu tử, mày nói cái thôn trang có chôn rương kia ở núi Ô Quy phải không?"

Núi Ô Quy là một ngọn núi ở ngoại thành phủ Võ Xương, núi trông như chiếc mai rùa nên được gọi là núi Ô Quy.

Cá cắn câu rồi.

Lúc này Phó Vân anh và Dương Bình Trung không nhìn thấy nhau nhưng hai người đều hiểu sau đó phải phối hợp với nhau như thế nào.

Dương Bình Trung trả lời: "Đúng thế, ở ngay chân núi Ô Quy, ở một khe núi bí mật, chỗ chôn rương chỉ có cha ta và ta biết, ngay cả quản gia nhà ta cũng không biết."

Gã đàn ông gầy gò sáng bừng cả mắt, cười hề hề, hỏi: "Làm sao tao biết mày không lừa tao?"

Dương Bình trung nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Cha ta giấu bạc ở nhiều chỗ, ta nói cho người một chỗ trước đã, ngươi mà đào được thì biết là thật hay giả ngay."

hắn nói một chỗ khác, là một nơi hoang vắng ở ngay trong thành.

Gã đàn ông gầy gò suy nghĩ trong giây lát, hừ lạnh, "Nếu mày dám lừa bố mày, bố mày sẽ chặt mày làm từng khúc chấm tương ăn!"

Vừa dứt lời, gã đã vội chạy ra ngoài gọi đồng lõa đi đào bạc.

Đợi gã kia đi được một lúc, Dương Bình Trung mới nói khẽ: "Vân ca nhi, ngươi đừng sợ, tất cả những chỗ giấu bạc của nhà ta đều có người canh gác, sẽ có người tới cứu chúng ta nhanh thôi!"

Phó Vân anh khẽ ừm một tiếng trong cổ họng nhưng thầm cảm thấy chưa chắc.

Trời đã tối thế này mà người Dương gia vẫn chưa tới, hoặc là đám bắt cóc này thần thông quảng đại, có bản lĩnh hơn người hoặc là phải có chuyện gì xảy ra ở nơi khác...

Nửa canh giờ sau, gã đàn ông gầy gò kia đã quay lại phòng chứa củi, vui vẻ nói: "Thằng nhãi con, mày tính ra cũng thật thà đấy, nói đi, bạc ở núi Ô Quy chôn chỗ nào?"

rõ ràng là đám đồng lõa của gã đàn ông gầy gò đã đào được bạc ở chỗ Dương Bình Trung nói.

Thấy tôi tớ không bám theo những người đi đào bạc này tới đây, Dương Bình Trung hơi thất vọng, mập mờ tiết lộ nơi giấu bạc ở núi Ô Quy.

Gã đàn ông gầy gò giờ đã tin tưởng hắn hoàn toàn, dù sao người đã nằm trong tay gã rồi, còn làm gì được nữa. Nghe thấy câu trả lời, gã lập tức gọi mấy đồng hương vẫn thân thiết thường ngày lại, lừa gạt những kẻ khác, không để bọn chúng biết rồi lủi vào trong bóng đêm.

Cái chuyện đào bạc nhà người ta này không thể để quá nhiều người biết được, nhỡ đâu phân chia tiền không đều, bị những người khác lừa đảo, thì chẳng phải là công dã tràng cả hay sao, biết tìm ai mà phân xử bây giờ?

"Lần này bọn họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta." Dương Bình Trung khẽ nói.

đang lo âu thấp thỏm, đợi cả canh giờ, cửa lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, người bước vào chân đi rón rén, "Thằng nhóc, của cải nhà mày chôn ở chỗ nào?"

Đây là một toán người khác.

Dương Bình Trung nghĩ ra cái gì, cố ý tỏ vẻ bực bội, nói: "Sao lại tới hỏi nữa? Ngươi hỏi đến bốn năm lần rồi, ta nói với ngươi rồi còn gì?"

Kẻ vừa tới ngạc nhiên, nheo mắt, "Mẹ nó! Tao biết ngay có thằng muốn ăn mảnh mà!"

Xông tới trước mặt Dương Bình Trung, tên kia xách cổ hắn lên: "nói ngay, bạc chôn ở đâu?"

Dương Bình Trung run như cầy sấy, nước mắt rơi như mưa, khịt mũi nói: "Núi Ô Quy... Trong khe núi có một ngôi miếu đổ nát, chôn ở dưới gốc cây táo trong miếu..."

Kẻ kia nghĩ những tên khác có thể đã đi trước một bước, giành được đống của cải rồi thì giận sôi máu, vừa nghe đến đó đã thả Dương Bình Trung ra, chạy ra ngoài.

...

Dương Bình Trung nói câu nào Phó Vân anh nghe rõ câu ấy, hắn khóc lóc sướt sướt như thế mà lừa được mấy toán người.

Nàng quyết định rút lại sự cảm thán ban nãy của mình, trung hậu cái gì chứ... chỉ là ảo giác của nàng thôi.

Hết toán người này tới toán người khác chạy ra ngoại thành tìm bạc, tùy tùng vốn được Dương gia sắp xếp để canh giữ khắp nơi vẫn chưa thấy tăm hơi.

Lại thêm một gã đàn ông bị Dương Bình Trung lừa đi đào bạc, chờ cửa đóng lại, Phó Vân anh hỏi: "Núi Ô Quy có bạc thật à?"

Dương Bình Trung ồ một tiếng, trả lời: "Đương nhiên rồi, ta còn biết chỗ khác nữa cơ, chỗ nào cũng chôn bạc."

Dương lão gia đúng là dụng tâm lương khổ, biết con trai văn dốt võ dát nên đã dạy con dùng cách này để kéo dài thời gian.

Phó Vân anh cởi miếng vải đen và dây thừng ra, ngồi dậy, "không thể đợi thêm nữa, nhân dịp bọn chúng đi đào bạc, chúng ta chạy trước đi."

Dương Bình Trung a một tiếng, phản đối: "Cha ta bảo ta rồi, rơi vào tình huống này không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu không không có ai tới cứu ta, ta sẽ nói những nơi giấu bạc khác cho bọn chúng biết, nhà chúng ta lắm tiền nhiều của, bọn chúng có đào ba ngày ba đêm cũng không đào hết. Trước khi bọn chúng đào hết, chắc chắn sẽ có người tới cứu chúng ta!"

Phó Vân anh rón rén đi tới cạnh cửa, chọc lớp giấy cửa sổ ngó ra bên ngoài.

Trong viện tối đen không có một ai.

Khi nãy nàng vẫn cố tính nhẩm số người của bọn chúng, tổng cộng đã có năm toán người lần lượt chạy đi, phía xa vọng tới tiếng chửi rủa, hắn là đám bắt cóc đang tranh cãi với nhau, còn lại mấy kẻ ở đâu chỉ là hạng tép riu, tuổi còn nhỏ, chân đi không vững vàng, vừa nhìn đã thấy là hạng không biết võ, là những kẻ chuyên chạy vặt, tìm hiểu tin tức.

"Nhân lúc ít người, tìm cơ hội chạy trốn thôi... Trốn không được cũng phải trốn, ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Địa điểm khi nãy huynh nói cách Hoàng Lạc Lâu không xa, mấy kẻ kia đi nửa canh giờ đã có thể đào xong bạc, có nghĩa là nơi này cũng gần Hoàng Lạc Lâu, có khi chúng ta còn ở trên núi cũng nên. Bọn họ là người vùng khác, không nói tiếng phổ thông Hồ Quảng, chắc chắc không biết đường tắt trên núi, chúng ta thử một lần xem sao."

Phó Vân anh tới cạnh Dương Bình Trung, cởi dây thừng, dìu hắn ngồi dậy, "Có đứng lên được không?"

Dương Bình Trung ai nha hai tiếng, ôm bụng đứng lên, thử đi mấy bước, nhịn đau nói: "không vấn đề gì, ta không sao."

Phó Vân anh nhặt thanh gỗ to nhất từ đống củi ướt nhẹp, nhét vào tay hắn, nói: "Chút nữa có người tới đây, ta trốn đằng sau cánh cửa, huynh đừng lên tiếng, nếu ta không làm gì được hắn, huynh hẵng lên giúp đỡ, không cần nương tay, bọn chúng chẳng tốt lành gì."

Dương Bình Trung chần chừ một lúc rồi gật đầu.

...

Trong chính viện đốt một đống lửa, gỗ đốt là gỗ trúc, rỗng ruột nên khi đốt nổ rất vang.

Bốn gã thiếu niên choai choai đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm.

một gã nhổ nước bọt, khẽ nói: "Chúng nó đi đào bạc hết, bắt chúng ta ở lại canh người, lũ khốn nạn!"

Bốp một cái, gã thiếu niên lớn tuổi nhất trong đám đập vào đầu đầu kẻ vừa nói, làm gã ngã sang một bên, lạnh lùng, "Ăn nhiều, nói ít."

Gã thiếu niên bị đánh khụ một tiếng, nhổ ra một búng nước bọt lẫn máu.

Hai tên nhìn nhau chằm chằm.

"Mày có bản lĩnh đánh tao thì sao trước mặt bọn Lão Lục cứ như rùa con rút đầu thế hả?" Gã bị đánh bật dậy, cười châm chọc, "Rùa con rút đầu cũng không ngoan bằng mày! Tao thấy chúng nó có đào được bạc cũng chưa chắc đã chia cho mày đâu, có khi còn cao chạy xa bay từ mua quýt rồi, còn lại chúng ta làm kẻ chết thay thôi!"

Mấy gã thiếu niên ngồi trước đống lửa nghe vậy mặt mày cũng biến sắc.

Gã thiếu niên bị đánh lau sạch máu bên khóe miệng, nhìn quanh một vòng, "Bọn mày quên Thư Sinh rồi à? Nó bị bọn Lão Lục đẩy vào tù đấy!"

Mấy gã thiếu niên nhìn nhau, dao động.

Nhất thời chẳng ai lên tiếng, mỗi kẻ một ý nghĩ riêng, thi thoảng liếc mắt nhìn người khác.

Lúc này, từ phòng chứa củi vọng ra tiếng kêu suy yếu.

Mấy gã thiếu niên ai sợ những kẻ khác nhân lúc mình không ở đó lên kế hoạch gì nên không ai muốn đứng lên.

Gã bị đánh bực bội, đá một gã gầy trơ xương bên cạnh, "Vào xem thế nào đi, đừng để cái thằng công tử bột kia chết, chúng ta còn dựa vào hắn mới phát tài được đấy."

Gã gầy trơ xương sợ đám còn lại bỏ rơi mình, không muốn đi, nhưng tuổi nhỏ nhất, làm sao đánh lại được những kẻ khác, gã thầm chửi rủa, cầm chiếc kìm sắt cời than, đi về phía phòng chứa củi.

...

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Phó Vân anh trốn bên cạnh cửa, nín thở.

Cửa từ từ được đẩy ra, gã gầy trơ xương nhìn vào bên trong, Dương Bình Trung nằm trên mặt đất, lăn lộn kêu đau, bạn cùng trường với hắn đang nằm trong bóng tối, không nhúc nhích, có vẻ như chưa tình.

"Kêu la cái gì? Đau cũng có chết được đâu."

Gã gầy trơ xương nhíu mày bực tức, bước vào phòng chứa củi.

Bỗng một tia sáng trắng xẹt qua, gã gầy trơ xương kinh hãi, còn chưa kịp há miệng kêu cứu, miệng đã bị nhét vải, chiếc trâm sắc bén tưởng như sắp đâm thẳng vào cổ họng gã bỗng nhiên dừng lại.

Gã sợ đến nỗi hồn phi phách tán, nửa người dưới ướt nhẹp. Cảm giác về cái chết khiến gã tuyệt vọng, gã sợ tới mức không khống chế nổi. Nhưng mà giờ gã lại mừng phát dại rồi, gã có thể cảm thấy nước tiểu đang chảy từ trên đùi xuống, người đằng sau chưa giết chết gã!

"Nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần."

Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, chiếc trâm lại nhích về phía cổ gã một chút.

Tay chân gã nhũn như chi chi, không dám động đậy.

Phó Vân anh ra hiệu cho Dương Bình Trung đứng dậy chú ý động tĩnh bên ngoài, đẩy gã kia vào phía trong, nhấn mạnh từng chữ: "Đây là đâu? Các ngươi có mấy người? Có bao nhiêu đường ra ngoài? Xung quanh còn đồng lõa nào không?"

Dứt lời, nàng rút chiếc trâm ra, đâm thẳng vào cánh tay gã, động tác dứt khoát.

Mũi nhọn đâm vào da thịt, gã giãy giụa kịch liệt, ngửa miệng thở dốc mà không thốt được tiếng nào, đau đớn tới mức run lên bần bật, trong khoảng khắc mồ hôi đã túa ra ướt cả áo, mặt trắng bệch.

Phó Vân anh nắm đầu châm, hơi đâm xuống.

Gã gầy trơ xương đau đến mức muốn chết quách đi cho rồi, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Dương Bình Trung đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, rùng mình.

Vân ca nhi... thật sự dám xuống tay...

Phó Vân anh mặt không đổi sắc, rút cây trâm ra, lấy vạt áo gã gầy trơ xương lau vết máu trên trâm, lại kề nó bên cạnh cổ gã, "Ngoan ngoãn trả lời ta, nếu ngươi dám lên tiếng đánh động những kẻ khác, cây trâm này sẽ đâm xuống, để xem đồng lõa của ngươi nhanh chân hay ta nhanh tay."

Gã gầy trơ xương nước mắt nước mũi ròng ròng, gật đầu lia lịa.

Phó Vân anh kéo mảnh vải trong miệng gã ra, cũng đưa cây trâm vào sát theo một chút.

Đùi gã run lên, "Nơi, nơi này là một ngôi miếu hoang sau núi Xà Sơn... Bọn họ đi đào bạc hết rồi, ngoài ta ra chỉ còn ba người... Phía sau có đường ra ngoài, không có đồng lõa nào khác..."

Phó Vân anh nhíu mày nghe hắn miêu ra đặc điểm và nhược điểm của những kẻ kia rồi đánh gã ngất xỉu, đẩy xuống chỗ Dương Bình Trung vừa nằm.

Sợ gã tỉnh dậy giữa trừng, nàng trói gô gã lại, nhét vải vào miệng. Phía bên cạnh, nàng chất một đống củi, cởi áo ngoài ra, giả làm một người đang nằm ngất ở đó.

Thấy nàng giải quyết gã tay sai nhanh chóng như vậy, Dương Trung Bình sửng sốt, quan sát nàng thật lâu, khẽ nói: "Vân ca nhi, thảo nào hằng ngày đệ vẫn thích đọc tiểu thuyết du hiệp..."

Phó Vân anh lườm hắn một cái, lúc này rồi hắn còn có thể nghĩ vẩn vơ.

Ngoài ra, nàng đọc tiểu thuyết du hiệp là để tổng kết tư liệu giúp Viên Tam xây dựng cốt truyện.

Nàng nhặt chiếc kìm sắt gã tay sai làm rơi trên mặt đất lên, "Gọi một tên nữa tới đi, chúng không phải dân địa phương, giờ cũng chỉ còn mấy tên tầm tầm tuổi huynh, không phải đối thủ của chúng ta, chỗ này cách Trường Xuân Quan không xa, ta rành rẽ đường đi trên núi, chỉ cần ra được bên ngoài, bọn chúng không bắt nổi chúng ta đâu."

Dương Bình Trung hưng phấn, "Được!"

hắn lại gân cổ lên gào, mấy kẻ bên ngoài bực bội chửi mắng mấy câu, hai gã thiếu niên khác cất bước đi đi về phía phòng chứa củi.

Như vậy không giống như trong kế hoach.

Dương Bình Trung sợ hại, cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi, "Giờ phải làm sao?"

Phó Vân anh chăm chú nhìn về khoảng sân tối tăm, nói: "Hai tên cũng tốt, giải quyết một lượt luôn."

Nàng đưa kìm sắt cho Dương Bình Trung, khẽ nói: "Dương huynh, chúng không dám làm huynh bị thương, nếu chúng ta trốn không được, cùng lắm là bị đánh cho một trận. Nếu đánh thắng, chúng ta có thể về nhà luôn..."

Dương Bình Trung hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, đúng vậy, chỉ có mấy gã tép riu, đánh thắng bọn chúng là có thể chạy thoát, đánh không thắng thì lại bị nhốt tiếp, nếu đã vậy thì sao không quyết đánh một trận?

hắn bình tĩnh lại, máu nóng trong người sôi lên, quên hết cả vết thương trên thân thể, nắm chặt kìm sắt, nói: "Ta hiểu rồi."

"Ta xử lý gã cao cao kia, huynh không cần can thiệp, cứ đập thẳng vào mặt gã còn lại, đập mạnh vào, dù có chuyện gì cũng không được ngừng lại."

"Được!"

Dương Bình Trung nói một tiếng lại nhớ ra giờ không được nói to liền vội vàng mím môi, nhăn mặt.

Hai kẻ tới lần này cẩn thận hơn gã gầy trơ xương lúc trước, đầu tiên đẩy cửa ra nhìn vào trong một lượt, thấy hai người nằm trên mặt đất mới rảo chân bước về phía ngạch cửa.

Phó Vân anh đang trốn đằng sau cánh cửa lặng lẽ tiếng lên, bốp một phát, thanh gỗ lớn ướt nhẹp đã phi thẳng vào gáy gã cao kều.

Gã cao kều bất ngờ bị đánh nên đờ ra, loạng choạng mấy bước những chưa ngã xuống, Phó Vân anh không hề do dự, cầm gậy gỗ đập xuống như mưa trên người gã.

Cùng lúc đó, Dương Bình Trung cầm kìm sắt đập xuống người gã thấp lùn.

Uỳnh một tiếng, gã cao kều cuối cùng cũng ngã rạp xuống đất.

Gậy gỗ trên tay Phó Vân anh thay đổi phương hướng, chuyển sang phía gã thấp lùn đập lấy đập để, giúp đỡ Dương Bình Trung.

Hai đánh một, Phó Vân anh còn là người bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người khác, hơn nữa ra đòn nào chắc đòn ấy, mạnh mẽ quyết đoán, gã thấp lùn cũng nhanh chóng ngã xuống.

Gã thiếu niên còn lại bên đống lửa cuối cùng cũng phát hiện ra động tĩnh trong phòng chứa củi, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cầm một chiếc dao phay xông vào phòng.

Ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, Phó Vân anh hơi bàng hoàng, kéo Dương Bình Trung lại, hắn vẫn đang kích động khoa tay múa chân vì vừa hạ được hai gã kia, "Tên này có dao, đừng xông lên."

Nàng nhanh chân chạy về phía góc tường lấy hai chiếc ghế gãy, "Dùng cái này mà đỡ, nhất định không được để hắn tới gần huynh."

Gã thiếu niên cầm dao nhanh chóng xông vào phòng chứa củi, Phó Vân anh lật chiếc ghế lại, che trước người, một tay cầm gậy dài, vừa đánh vừa đõ.

Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy hối hận vì sao trước kia không học luyện kiếm với đám đồ đệ của Trương đạo trưởng, tuy nhìn qua có vẻ quá màu mè nhưng dù sao biết một chút vẫn hơn chẳng biết gì.

Cũng may còn có Dương Bình Trung trợ giúp, hắn cao to, chân tay dài, lại còn to gan, thường đột nhiên tiến về phía trước mấy bước, khiến gã cầm dao mất đà giật lùi về phía sau liên tục.

Hai người đồng tâm hiệp lực từ từ ép gã kia về phía góc tường.

Hai người họ số may, tuy gã này cầm đao nhưng lại nôn nóng, lúc lùi về sau không để ý mấy kẻ đồng lõa đang nằm dưới đất, nên bị vấp, suýt nữa trượt chân ngã.

Phó Vân anh lập tức ném chiếc ghế ra, "Kìm hắn lại!"

Dương Bình Trung nhất nhất nghe lời nàng, không cần nghĩ ngợi, ném kìm sắt sang một bên, bên ghế ép thẳng về phía trước, kẹp gã thiếu niên còn chưa đứng vững kia giữa mặt ghế và bức tường.

Gã nọ vẫn tiếp tục vung vẩy chiếc dao, Dương Bình Trung vừa ép vừa tránh sang bên cạnh, một luồn gió lạnh như quăng quét tới, chiếc gậy gỗ đập thẳng về phía đôi mắt gã thiếu niên.

Dương Bình Trung không nỡ nhìn nhưng giờ không phải lúc mềm lòng.

Gã thiếu niên tru lên thảm thiết, Phó Vân anh mặt không biến sắc, đập thêm mấy nhát nữa, gã chỉ còn thoi thóp, trượt ngã trên mặt đất.

Phó Vân anh ném gậy sang bên cạnh, dặn Dương Bình Trung: "Đừng buông tay ra."

Dương Bình Trung vẫn còn kinh hồn táng đảm, gật đầu lia lịa.

Phó Vân anh lấy một sợ dây thừng, trói người gã thiếu niên kia lại, xong việc mới thở ra một hơi, "Được rồi, chúng ta đi."

Nàng nhặt dao phay, kìm sắt và gậy gỗ, bước khỏi phòng chứa củi.

Dương Bình Trung nhìn xung quanh một lượt, cả phòng bừa bộn, mấy gã thiếu niên bị trói chân trói tay nằm la liệt trên mặt đất, đầu gục xuống, không biết còn sống hay chết.

Hồi tưởng lại cảnh Phó Vân anh lạnh lùng dùng gậy đánh người, hắn rùng mình.

Lần trước hắn chưa được Vân ca nhi cho phép mà đã động vào đồ đạc của "y", còn tưởng là "y" tức giận lắm rồi, hóa ra như vậy vẫn chưa là gì.

hắn khẽ vuốt ngực, càng nghĩ càng sợ, đột nhiên đập vào đầu mình một cái, vui vẻ ra mặt: Đây mới là biểu hiện của Vân ca nhi lúc tức giận, thế chẳng phải có nghĩa là điệu bộ lãnh đạm hằng ngày của Vân ca nhi thực ra là mặt lạnh tim nóng, thật nhiệt tình với hắn hay sao?

Ôi chao, trước kia đã trách oan Vân ca nhi rồi.

Editor: Điển cố "hai quả đào giết ba dũng sĩ" hơi giống quả táo vàng "Dành cho người đẹp nhất" trong Thần thoại Hy Lạp nhưng mình không thích version phương Đông này chút nào, bản dịch lấy từ trang chuonghung.com:

Thời Xuân Thu tại nước Tề, Tề Cảnh Công có 3 viên đại tướng, họ là Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương, Cổ Dã Tử, nổi tiếng cả nước Tề về sự dũng mãnh vô địch.

Nhưng ba người này đều không có sự tu dưỡng, thái độ ngạo mạn vô lễ, tể tướng Yến anh lấy đó làm lo tâu với Tề Cảnh Công rằng:

"Thần cho rằng, tướng quân dưới tay của vị quân chủ hiền minh, cần phải biết rõ lễ vua tôi, hiểu được quy củ trên dưới. Có như vậy, với trong nước mới có thể cấm tuyệt bạo loạn, với ngoài nước mới có thể ngăn được quân địch; nhưng Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương, Cổ Dã Tử 3 người này vừa không có lễ nghi vua tôi, lại không có lễ tiết trên dưới, trong không thể dùng để cấm bạo loạn, ngoài không thể dùng để chống lại quân địch, vì thế họ là những kẻ nguy hại cho đất nước, chi bằng sớm trừ khử họ đi!"

Tề Cảnh Công than rằng:

"Ba người họ võ nghệ cao cường, biết làm sao đây?"

Yến anh tâu rằng:

"Thần có một chủ ý, xin bệ hạ sai người đem tặng cho 3 người họ 2 trái đào, bảo họ dựa theo công lớn nhỏ mà phân chia, ai có công lớn người đó có thể ăn đào."

Tề Cảnh Công làm theo kế đó.

Công Tôn Tiếp vui mừng nhận đào và nói rằng:

"Sức của tôi có thể chế ngự được heo rừng, lại có thể bắt được hổ dữ, xét công lao của tôi, tôi có thể ăn đào."

Công Tôn Tiếp liền lấy một trái trước.

Điền Khai Cương bảo rằng:

"Tôi dẫn quân đánh trận có thể đánh lui quân địch đến 3 dặm, tôi cũng có tư cách ăn đào."

Điền Khai Cương liền đoạt lấy một trái.

Lúc bấy giờ, đào đã bị lấy sạch, Cổ Dã Tử giận dữ nói:

"Tôi từng đi theo chúa thượng, có một lần qua sông, con ngựa của chúa thượng bị một con rùa lớn ngậm kéo đi, tôi liền giết rùa cứu sống con ngựa. Nếu luận về công, tôi đáng được ăn đào. Hai ông còn không chịu đưa đào cho tôi!"

nói xong liền rút kiếm muốn giao tranh cùng Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương.

Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương nhìn thấy Cổ Dã Tử giận, trong lòng áy náy, liền nói rằng:

"Hai tôi dũng mãnh không bằng ông, công lao của hai tôi cũng không bằng ông, hai tôi tham lam quá, lấy đào trước mà không nhường cho ông. Hai tôi chỉ có cái chết mới có thể bày tỏ dũng cảm và nghĩa khí."

nói xong, hai người rút kiếm tự vẫn.

Cổ Dã Tử nhìn thấy hai người tự sát, trong lòng đau buồn, liền quăng đào cũng lấy kiếm tự sát.

Chương này nhắc tới tiếng địa phương Hồ Quảng và tiếng phổ thông Hồ Quảng, hai cái này khác nhau. Tiếng phổ thông Hồ Quảng là tiếng phổ thông nói giọng Hồ Quảng thôi, tiếng địa phương Hồ Quảng là tiếng nói riêng của vùng, gần như khác hẳn tiếng phổ thông.