Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 63: Đả kích




Giang Thành thư viện, qua hai lần cửa, tiến vào khu giảng đường, lối đi bên trái thông tới ba gian phòng, là nơi các vị chủ giảng làm việc hằng ngày.

đã đến giờ Tỵ ba khắc, tiếng ồn ào ngoài cổng lướt qua tán hoa phù dung truyền vào trong viện sân, những cánh hoa vẫn còn dẫm sương đêm. Dưới tán cây, gã sai vặt đang cầm chổi quét hoa rụng còn nghe thấy cả tiếng tranh cãi của các vị chủ giảng trong phòng, dừng tay, nghỉ chân lắng nghe, bị quản sự đi ngang qua hành lang bắt gặp quát một câu liền vội vàng cười trừ xin tha.

Tiếng chổi lại vang lên soàn soạt.

Nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào trong phòng, bóng nắng lung linh hiện ra trên hai bài thi đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, niêm phong ở góc đã được mở ra, ánh sáng mặt trời dìu dịu chiếu xuống hai cái tên, hai bút tích thanh tú: Phó Vân, Tô Đồng.

Mọi người trong phòng tuy mỗi người một ý nhưng không khí không mấy căng thẳng.

Triệu sư gia ngồi ở chiếc bàn phía nam căn phòng, mặt mày hớn hở, vừa bóc đậu phộng vừa cười nói: "Các ông đừng có hỏi ta mà làm gì, ta đương nhiên là phải thích bài văn của Phó Vân hơn rồi, nếu không việc gì ta phải vội vàng nhận nó làm học trò như thế chứ. Ta chẳng sợ các ông nói ta thiên vị, ta cứ chọn nó đấy!"

Sơn trưởng Khương Bá Xuân cười lắc đầu, nhìn về phía những người khác.

Trong bài thi của Phó Vân và Tô Đồng, phần nhiếp kinh và các phần chiếu cáo sách biểu, thiên văn địa lý làm tốt như nhau, không có chỗ nào bắt bẻ được. Nhưng cũng giống như một kỳ thi không thể có hai Trạng nguyên, các kì thi nhập học của Giang Thành thư viện chưa từng có hai người đứng đầu trong một lần thi.

Khương Bá Xuân chỉ có thể dựa trên bài văn giải đề của hai người để phân thứ hạng xem ai cao ai thấp. Ông ta tuy xuất thân khoa cử nhưng loại văn này không phải sở trường của ông ta, năm đó hoàn toàn là do vừa hay đoán trúng đề nên mới may mắn thi đỗ, thứ tự cũng là thứ nhất từ dưới lên nên con đường làm quan cũng chẳng đạt được thành tựu. Giờ tuổi già sức yếu, triều đình mới phái ông ta đi đảm nhiệm chức sơn trưởng, ông ta vô cùng kích động, sinh ra mấy phần quyết tâm, mong muốn lấy hết sức lực để tài bồi học sinh, đào tạo nên những nhân tài có lòng yêu nước thương dân, có năng lực cống hiến.

Trước đây khi đọc xong bài văn của Tô Đồng, Khương Bá Xuân vô cùng vui mừng, tuy về mặt kỹ xảo còn hơi kém nhưng nhìn câu chữ có thể thấy được đây là người có bản lĩnh, là một hạt giống tốt, vốn tưởng đã tìm thấy được người đứng hạng nhất, nhưng sau khi đọc vài văn của Phó Vân, ông không kìm nén được cong khóe miệng, khẽ bật cười, khí thế sắc bén, kết cấu nghiêm chỉnh, cũng là một tác phẩm xuất sắc.

Khương Bá Xuân phân vân không biết nên chọn ai đứng thứ nhất nên đành phải triệu tập các chủ giảng, phó giảng để mọi người cùng nhau nhận xét.

thật không ngờ năm nay thư viện có thêm Triệu sư gia mới tới làm chủ giảng, số lượng giáo thụ vừa đúng mười hai người, mọi người tranh cãi một hồi, một nửa chọn Tô Đồng, một nửa chọn Phó Vân, vẫn không ra được kết quả cuối cùng.

Thực ra nếu Triệu sư gia biết ý, ngại mang tiếng thì đã rút khỏi lần bầu chọn này, vậy hẳn là dễ dàng hơn bao nhiêu.

Nhưng mà Triệu sư gia là người như thế nào chứ? Làm gì có chuyện chỉ vì ngại mang tiếng mà nhường hạng nhất lại cho Tô Đồng?

Ông ta không chỉ không rút khỏi cuộc bình chọn mà còn nhất định phải công khai lựa chọn cháu mình nữa cơ.

Hai nhóm người không bên nào thuyết phục nổi bên nào nên giằng co rất lâu.

Khương Bá Xuân không phải người quyết đoán nên cũng khó xử.

Chủ giảng giàu kinh nghiệm Lương Tu Kỷ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ta vô cùng ưa thích chữ viết của Phó Vân, đoan chính, mỹ lệ, lưu loát, tuy theo thể đài các nhưng lại không mất đi cốt cách, có phong phạm của người quân tử. Tuy bút pháp vẫn có vài khiếm khuyết nhỏ, cấu tạo nét bút vẫn cần phải luyện thêm nhưng một thiếu niên còn chưa tới tuổi trưởng thành mà đã có thể viết ra được những nét chữ đẹp nhường này cũng là hiếm có lắm rồi!"

Thư pháp gia Thẩm Độ viết chữ Khải uyển chuyển, tinh tế, nhẹ nhàng, phiêu dật, phong thái ung dung, được Minh Thành Tổ yêu thích, khen ông ta là "Vương Hi Chi [1] của triều ta". Thời ấy rất nhiều chiếu chỉ, chế cáo, công văn quan trọng của triều đình đều do ông ta chấp bút, do vật các vị đài các trọng thần [2] cũng lấy loại chữ này để soạn thảo chiêu cáo, bởi vậy kiểu chữ này được gọi là "đài các thể". Để nhận được sự yêu thích của bậc đế vương và tuân theo yêu cầu của khoa cử, người đọc sách cũng tích cực học theo khiến cho thể đài các trở nên phổ biến.

[1] Vương Hi Chi là thư pháp gia nổi tiếng thời Đông Tấn.

[2] Đài các nghĩ đen là lầu cao, đài các trọng thần là các đại thần quyền cao chức trọng.

Sau này, các kỳ thi yêu cầu thí sinh phải viết bằng thể đài các, không viết được thể đài các theo tiêu chuẩn thì tương đương với việc không thể vào Hàn Lâm Viện, hơn nữa về kích thước, đường nét đều có yêu cầu nhất định, không thể muốn viết thế nào thì viết.

Những yêu cầu nghiêm ngặt làm cho thể chữ này mất đi cá tính, khiến cho chữ ai cũng như chữ ai, hoàn toàn không có dấu ấn cá nhân trong chữ viết, những văn nhân yêu thích thư pháp lấy đây làm điều đáng tiếc nên phản đối quyết liệt, nhưng xu thế là tất yếu, khôn ai chống lại được.

Mọi người ai cũng dùng đài các thể nhưng không có nghĩa loại chữ này ai cũng có thể viết đẹp. Lương Tu Kỷ thích thư pháp đến mức gần như si mê, khi còn nhỏ đã theo danh sư tập viết nên viết chữ Khải rất đẹp, khiến người ta đọc thôi cũng cảm thấy tâm hồn thoải mái.

Các vị chủ giảng thấy ông ta khen chữ của Phó Vân, tất nhiên sẽ không lên tiếng phản bác, liên tục gật đầu hưởng ứng.

"Chữ thật sự là rất đẹp." Ôn Tuyết Thạch đứng dậy, đi tới bên cạnh Lương Tu Kỷ, giúp ông ta châm trà.

Lương Tu Kỷ giơ tay tỏ ý cảm ơn.

Ôn Tuyết Thạch mỉm cười nói, "Nhưng nói về văn chương, quan điểm của Phó Vân quá cứng rắn, ngôn ngữ trực tiếp, tuy rằng có tính thuyết phục nhưng lại mất đi tính trang trọng. Văn của Tô Đồng dùng từ nhã nhặn chính xác, có trọng tâm, câu viết giản dị tự nhiên, đối ngẫu chỉnh tề, có hàm nghĩa, mang chất cổ phong, nếu bồi dưỡng thêm tất sẽ thành châu báu."

Mọi người lại gật đầu.

"Tuy là như thế, ta lại thích cách phá đề của Phó Vân hơn, vào đề trực diện, từng chữ đều đắt giá, đến ta cũng bị thuyết phục."

một phó giảng cười lớn nói.

Mọi người nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

"Phó Vân còn nhỏ tuổi hơn Tô Đồng đấy."

Triệu sư gia tận dụng mọi lợi thế, thì thầm đế thêm một câu.

Mọi người không tranh cãi nữa, đều mỉm cười.

Bọn họ là người làm thầy, thích những học sinh trẻ tuổi sôi nổi, khí phách, hăng hái, cho dù quan điểm của người này có chút xa dời tư tưởng của thánh hiền cũng không sao, nhưng cũng ngợi khen những học sinh khiêm tốn, thận trọng.

Người quân tử có ba niềm vui lớn, không bao gồm xưng vương xưng bá. Cha mẹ khỏe mạnh, huynh đệ bình an, không oán hận lẫn nhau, đây là niềm vui tứ nhất; trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với người, đây là niềm vui thứ hai; được giáo dục những nhân tài ưu tú cho thiên hạ, đây là niềm vui thứ ba. [3]

[3] Trích "Mạnh Tử - Tẫn Tâm Thượng.

Giang sơn có thêm người tài, học sinh tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như thế, đó là niềm vui của người làm thầy!

Dù sắc bén như Phó Vân hay văn nhã như Tô Đồng, các vị chủ giảng đều yêu mến tán thưởng như nhau, phân thứ hạng âu cũng chỉ là để có được một kết quả xếp hạng thuyết phục mà thôi.

Thí sinh bên ngoài còn đang chờ thông báo kia kìa!

Khương Bá Xuân lại khó xử.

Mọi người ai cũng biết ông ta hết lòng vì thư viện, không vương chút tư lợi nào cho bản thân, đành khuyên: "Sơn trưởng không phải đã nói muốn loại bỏ những tư duy cổ hủ, thay đổi tư duy đắm chìm vào mục tiêu khoa cử mà bỏ qua kiến thức thực sự của học sinh hay sao? Hay là thay đổi từ chính kì thi nhập học này đi, một kỳ thi không thể có hai Trạng nguyên là thật nhưng tại sao thư viện lại không thể có hai người đứng hạng nhất?"

Khương Bá Xuân nghe xong sửng sốt trong chốc lát, môi run run xúc động, đập bàn đứng dậy: "Được!"

...

Phó tứ lão gia biết không nhiều chữ nhưng hai chữ "Phó Vân" vẫn đọc được.

trên danh sách, hai cái tên Phó Vân và Tô Đồng ngang hàng, cùng là hạng nhất.

Ông không dám tin, chen tới phía trước đám người, đưa tay sờ sờ tờ giấy đỏ liền bị học sinh trông coi bên cạnh nhắc nhở.

Mặc cho xung quanh vẫn nhao nhao bàn tán, Phó tứ lão gia sững người đứng đó.

một lát sau, ông mới bừng tỉnh, cười lời: "Hạng nhất rồi này!"

Phó Vân anh cũng hơi ngạc nhiên.

Nàng vốn tưởng rằng mình có thể đạt hạng ba hoặc hạng nhì, không ngờ lại có thể đồng hạng nhất với Tô Đồng.

Mấy người Vương thúc giờ cũng hoàn hồn, lén nhìn nàng, môi mấp máy lại không nói nên lời.

Phó Vân Khải cũng không kêu to hét lớn như mọi khi, ngước lên nhìn tờ giấy đỏ dán trên tường, ngẩn ngơ.

Học sinh đứng trước tường sôi nổi bàn luận.

Có người bất ngờ, có người thấy khó hiểu, có người thấy tò mò, đương nhiên cũng người cao giọng chất vấn, không đồng ý với cách xử lý lần này của thư viện.

Trần Quỳ không có phản ứng gì, dán danh sách xong thì dẫn các học sinh khác quay lại thư viện.

Tô Đồng không tới, học sinh xung quanh thì thầm với nhau, đồng loạt nhìn về phía Phó Vân anh.

Đều là những người trẻ tuổi, có ai chịu ai bao giờ, dù trên mặt không có biểu hiện gì nhưng khóe môi mím chặt của nhiều người trong số họ đã thể hiện sự không cam lòng.

Đương nhiên vẫn có những người thật sự khâm phục Phó Vân anh, định nhân hơn cơ hội nói mấy câu làm quen với "y", nhưng lại nhìn thấy "y" đứng đó, mặc áo bào lụa thêu xa xỉ, mặt sáng như ngọc nên nhất thời do dự không dám lại gần.

Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu chào hỏi.

Những thiếu niên trẻ trung hăng hái đầy khí phách này về sau sẽ là bạn học của nàng.

Mọi người ngẩn ra, ai cũng cảm thấy "y" đang nhìn mình, đến cả những người trong góc xa cũng nghĩ thế.

Đám học sinh xôn xao, đưa tay về phía "y" đáp lễ.

Học trưởng Trần Quỳ đứng ngoài cửa lớn, nhìn khung cảnh trước bức tường từ xa, khẽ gật đầu, dù sao cũng là hạng nhất, khí độ cũng hơn người.

Phó tứ lão gia thẳng lưng ưỡn ngực, đắm chìm trong những ánh mắt tò mò, ghen tỵ từ bốn phương tám hướng đổ về, vuốt râu mỉm cười.

Phó Vân Khải cũng giống Phó tứ lão gia, dựng thẳng lưng, nghe thấy người khác thì thầm bàn tán thì quay qua, nhìn người nọ bằng ánh mắt đầy tự hào: "Vân ca nhi là em trai ta đấy!"

Mặt mày hắn thanh tú, từ nhỏ lại lớn lên trong vòng tay các bà các mẹ nên động tác cử chỉ cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ bọn họ, ánh mắt này nhìn không giống như đang khoe khoang, thực ra hơi giống liếc mắt đưa tình.

Người nọ bị hắn nhìn vậy thì hoảng hốt, vội vàng tránh sang một bên.

...

"Chúc mừng."

một người đi tới trước mặt Phó Vân anh, chắp tay nói.

Phó Vân anh trả lễ, "Cũng chúc mừng Triệu huynh."

Triệu Kỳ nhìn nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm rồi lại cười nói tiếp: "Nghe nói nhũ danh của đệ là Ứng Giải? Đệ là học sinh của tam gia gia, ta hơn đệ mấy tuổi, về sau gọi đệ là Ứng Giải được không?"

hắn dùng ngữ khí chân thành, nhiệt tình nhưng vẫn có chừng mực. Đôi mắt phượng mở to nhìn thẳng vào mắt người đối diện dường như chất đầy cảm xúc, chắc hắn ai cũng sẽ không nghi ngờ sự thật lòng nơi hắn.

Đây mới là thái độ mà hằng ngày Triệu Kỳ dùng để kết giao với các sĩ tử khác. Trước kia hắn vẫn có thành kiến với những người nhà quê ở nơi thâm sơn cùng cốc như Phó gia. Hơn nữa, người còn trẻ thường háo thắng, không muốn thua kém người khác. Bởi vậy, khi nói chuyện với Phó Vân vẫn mang theo giọng điệu của người trên, muốn đánh đòn phủ đầu, dựa vào gia thế hiển hách của bản thân để hạ thấp khí thế của đối phương.

Nhưng Phó Vân dường như không quan tâm đến thái độ của hắn. hắn tỏ ra tôn trọng, Phó Vân lạnh lùng; hắn tiếu lí tàng đao [4], Phó Vân vẫn lại lạnh lùng.

[4] một trong ba mươi sáu kế, nghĩa đen là cười nụ giấu dao, ý nói lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. Tuy nhiên, trong giao tiếp thì thành ngữ này không tiêu cực đến thế, mà là biểu hiện ôn hòa, thân thiện để giành được thiện cảm của người đối diện, khiến người ta nghĩ mình là vô hại, không còn đề phòng mình nữa, qua đó đạt được mục đích khác.

Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới ngày dán thông báo hôm nay, một người vốn là con cháu Triệu gia như hắn đã cho Phó Vân nhiều cơ hội.

Có thể được con cháu Triệu gia để ý tới, ai có thể không vui mừng?

Phó Vân rõ ràng có thể hiểu được ý định lôi kéo của bọn họ, nhưng lại vẫn luôn thờ ơ.

Vốn chỉ là một học sinh xuất thân chẳng có gì, đáng lẽ ra phải vừa tự ti vừa kiêu ngạo, vừa nhạy cảm lại vừa cẩn thận, nhưng Phó Vân không như thế.

"Y" vẫn cứ khư khư cái phong cách Đan Ánh công tử, không hề che giấu sự sắc bén của bản thân, không đánh mất cái tôi ban đầu, không hề quan tâm đến cái nhìn của người khác.

Lãnh đạm như thế, kiên quyết như thế.

Tới lúc này, Triệu Kỳ đã hoàn toàn hiểu rằng Phó Vân không thể bị hắn thu phục.

Đáng tiếc, người này thiên tư thông minh nhưng tầm nhìn quá hạn hẹp.

Tô Đồng thông minh hơn "y" nhiều, con cháu Triệu gia chỉ cần lộ ra chút thiện ý trong lời nói, Tô Đồng đã vô cùng cảm kích, đấy mới là người thông minh, linh hoạt, biết giao tiếp, tùy cơ ứng biến.

....

"Triệu huynh khách khí rồi, vậy chúng ta nên xưng hô với Triệu huynh thế nào?"

Cố tình lên giọng cắt ngang cuộc hội thoại giữa Triệu Kỳ và Phó Vân anh, Phó Vân Khải nhảy vào giữa hai người, nở nụ cười, hỏi.

Triệu Kỳ mặt không đổi sắc, "Gọi ta Ngọc Lang là được."

Phó Vân Khải hơi ngạc nhiên.

Triệu Ký xấu hổ trong giây lát, giải thích: "Đây là tam gia gia đặt cho ta."

Triệu sư gia bừa bãi thành quen, đặt tên chữ cho cháu họ cũng chọn bừa một cái. Nếu tên đã là Triệu Kỳ thì lấy tên chữ là Ngọc Lang [5] là được rồi.

[5] Kỳ là một loại ngọc đẹp, lấy tên chữ là Ngọc Lang. Tên chữ thường trang trọng, ý nghĩa hơn tên thật, đằng này tên chữ của Triệu Kỳ thô thiển, nhạt nhẽo hơn tên thật một ngàn lần, nghe còn kì quặc.

Phó Vân Khải không nhịn được liền bật cười, vội vàng lấp liếm: "Ai nha! Ta thi được chính khóa sinh rồi, vui quá!"

Triệu Kỳ văn nhã, cả đời việc khiến hắn hối hận nhất là khi xưa không hiểu sao lại xin Triệu sư gia đặt tên chữ cho mình, mặt không biểu hiện gì nhưng tai lại hơi đỏ lên, đối đáp thêm vài câu cho qua, mỉm cười nói cáo từ rồi đi mất.

"Hóa ra thiếu gia Triệu gia cũng biết ngượng, huynh còn tưởng rằng da mặt hắn dày hơn tường thành nữa kìa."

Phó Vân Khải vẫn còn nhớ lần trước Triệu Kỳ tới nhà xin lỗi còn mang theo cái điệu bộ cao cao tại thượng, bĩu mỗi, đẩy nhẹ Phó Vân anh, giục nàng ra ngoài, "Tứ thúc vui quá sắp hóa rồ rồi, đòi đưa chúng ta đi Hoàng Hạc Lâu thuê nhã gian ngắm cảnh."

Phó Vân anh liếc nhìn hắn, thấy hắn cười tươi như hoa, hỏi: "Chẳng phải là huynh không muốn leo núi à?"

"Hả?" Phó Vân Khải ngơ ngác, cười hề hề, gãi đầu, "Gặp việc vui thì tâm hồn cũng khoan khoái, đừng nói là leo núi, giờ bảo huynh nhảy xuống sông bơi một vòng cũng được ấy chứ!"

...

Giang Thành thư viện.

Theo quy định, ngày học sinh mới nhập học, tất cả bài thi của thí sinh đều phải dán trên bảng để các học sinh khác tham khảo. Trước đó, bài thi đều do sơn trưởng Khương Bá Xuân giữ.

Lương Tu Kỷ thích chữ viết của Phó Vân nên tới tìm Khương Bá Xuân để mượn bài thi của "y", muốn xem lại lần nữa.

Khương Bá Xuân cười nói: "Lương ông chờ cho một lát, Ngô phó giảng mới cầm bài thi của Phó Vân đi rồi."

Vì thế, Lương Tu Kỷ lại tới tìm Ngô Đồng Hạc.

Ngô Đồng Hạc đang ngồi trước bàn chép gì đó.

Lương Tu Kỷ đến bên bàn hắn, nhìn xuống trang giấy đang nằm dưới chặn giấy, hơi ngạc nhiên.

Thứ Ngô Đồng Hạc đang sao chép là vài văn viết theo đề "Đức bất cô, tất có lân" của Phó Vân, Tô Đồng, Triệu Kỳ, Chung Thiên Lộc và Viên Tam.

"Sao chép làm gì thế?"

Ngô Đồng Hạc ngẩng đầu lên, cười đáp: "Đương nhiên là để cho người ra đề đọc rồi."

Ánh mắt Lương Tu Kỷ như có chiếc bóng vừa vụt qua, vuốt râu trầm tư, một lúc lâu sau mới bật ra câu hỏi: "Vị đại nhân ấy muốn tới thư viện dạy học chăng?"

Trong thanh âm mang theo sự kì vọng và kích đông.

Ngô Đồng Hạc cười mà không nói.

...

Ban đêm, trời không trăng cũng không sao, bóng đêm đặc quánh.

Ngô Đồng Hạc bước qua hành lang, bước vào một gian thư phòng. Trong phòng đốt đèn lồng, ánh đèn nhạt nhòa xuyên qua lồng đèn tỏa ra xung quanh tạo thành vầng sáng mờ mờ.

một người tùy tùng đầu đội mũ rơm, mặc áo ngắn ngăn Ngô Đồng Hạc lại, "Đêm đã khuya."

Ngô Đồng Hạc lấy một xấp giấy ra, nói: "không dám quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, xin nhờ chuyển giúp."

Tùy tùng không nhận xấp giấy, vào phòng thông báo với người bên trong.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng kêu cọt kẹt rồi mở ra, tùy tùng bên trong nói: "Xin mời vào."

Ngô Đồng Hạc ho khẽ hai tiếng, vội vàng chỉnh lại quần áo trên người, sau khi chắc chắn không có chỗ nào thất lễ mới cúi đầu đi vào.

Thư phòng sắp xếp đơn giản, chỉ có kệ sách, bàn ghế, giường tủ, không bày biện đồ cổ, đồ trang trí cũng chỉ có một chiếc bình, trong bình cắm ít hoa tươi.

một ngọn đèn dầu lạc lay động, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Bên cạnh bàn có một người đang ngồi viết, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn càng đẹp như tranh, khí chất vượt ra ngoài thế tục.

"Ta đã bị bãi quan về quê, về sau không cần gọi là đại nhân."

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, cất giọng bình tĩnh.

Ngô Đồng Hạc không dám nói nhiều, thưa vâng, dâng lên cho hắn một tập bài thi đã đươc chép lại, "Đây là bài văn của những học sinh có thứ hạng cao trong kì thi lần này, đệ đã đọc rồi, cũng chấp nhận được."

Thôi Nam Hiên ừ một tiếng, dừng bút lại, nhận lấy bài thi, "Bài ai hạng nhất?"

"Phó Vân và Tô Đồng đồng hạng nhất, Triệu Kỳ hạng ba, Chung Thiên Lộc hạng tư, Viên Tam hạng năm..."

"Đồng hạng nhất? Từ khi thư viện thành lập tới nay còn chưa có tiền lệ, cũng kỳ lạ đấy."

Thôi Nam Hiên từ từ giở bài thi ra xem, động tác không nhanh không chậm, có vẻ có chút không để tâm.

hắn không nói gì, Ngô Đồng Hạc cũng không dám tùy tiện lên tiếng, đứng bên bàn im lặng chờ đợi.

không biết có phải nhìn thấy nội dung gì đáng chú ý hay không, Thôi Nam Hiên nhướn mày, gõ gõ ngón tay lên một tờ giấy ngập chữ.

"Phó Vân này chính là tiểu tướng công Phó gia mà nhị tỷ nhi kể sao?"

"Đúng vậy ạ."

Ngô Đồng Hạc cúi đầu nói, "Phó tiểu tướng công ngày ấy cứu nhị tỷ nhi đúng là Phó Vân, đệ đã nhờ người hỏi thăm, Phó Vân đưa em gái tới Trường Xuân Quan tìm thầy trị bệnh, khi thả neo ở bến tài, thấy nhị tỷ nhi và Cầm tỷ nhi rơi xuống nước, lập tự sau tớ xuống cứu hai mẹ con tỷ ấy, còn tặng hai mẹ con quần áo, tiền bạc, sau đó cũng không cần nhị tỷ nhi phải tạ ơn. Đứa bé này nhân phẩm đoan chính, tài văn hơn người, còn là người nhiệt tình như thế, đúng là hiếm có..."

Thôi Nam Hiên nghe hắn thao thao bất tuyệt, không nói lời nào, đợi hắn nói xong mới hỏi: "đã gặp rồi à?"

Ngô Đồng Hạc mỉm cười, "Gặp vài lần ạ, tuấn tú lắm, còn có vẻ rất tinh anh, chỉ có điều vẫn còn nhỏ, không biết sau này thế nào."

Hoa đèn bỗng nổ lách tách, ngọn lửa đèn dầu lay động một chút, vẫn tiếp tục cháy.

Thôi Nam Hiên trầm mặc hồi lâu, đặt trang giấy xuống, "Triệu Kỳ và Chung Thiên Lộc thì không cần quan sát thêm nữa."

Triệu Kỳ là người Triệu gia, Chung Thiên Lộc họ Chung, vốn là xuất thân phú quý, đều không thích hợp.

Ngô Đồng Hạc hiểu ý, thưa vâng.

hắn đang định ra ngoài, chần chừ một chút, lên tiếng hỏi: "Ngài... thật sự sẽ tới thư viện dạy học sao?"

"Bị bãi quan về quê, còn có thể như thế nào nữa."

Thôi Nam Hiên nói, phẩy nhẹ bàn tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Ngô Đồng Hạc không dám hỏi tiếp, chắp tay rời thư phòng.

Ra ngoài hành lang, phía trước lại thấy mấy bóng đèn lồng đi về phía này.

Tiếng váy áo sột soạt càng lúc càng gần, mấy nha hoàn cầm đèn lồng dẫn đường cho một người phụ nữ trẻ mặt mày tươi cười. Tới trước mặt Ngô Đồng Hạc, người phụ nữ gấp gáp hỏi hắn: "Tỷ nghe nha hoàn nói, tiểu tướng công Phó gia thi đỗ vào thư viện rồi phải không?"

Ngô Đồng Hạc cười nói: "không chỉ là thi đỗ, còn được hạng nhất nữa cơ."

Rồi hắn mỉm cười kể chuyện Phó Vân và Tô Đồng cùng đứng hạng nhất như thế nào.

Người phụ nữ nghe xong, tươi cười, "Hôm ấy ở bến thuyền tỷ nhìn thấy cậu ta không tầm thường, quả nhiên hơn người."

Ngô Đồng Hạc mỉm cười không nói gì, Phó Vân là ân nhân cứu mạng của nhị tỷ nhi, tỷ ấy đương nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Phó Vân tốt.

Thôi nhị tỷ nhi kích động trong chốc chát bỗng lại nhíu mày, "Lần trước còn chưa cảm tạ cậu ta tử tế, giờ đã có kết quả thi nhập học rồi, không cần phải lo lắng gì nữa đúng không?"

trên đường người Thôi gia đi xuống phía nam, Thôi nhị tỷ nhi tranh cãi với Thôi Nam Hiên, tức giận đưa con gái Ngô Cầm bỏ đi mà không nói một lời. Hai mẹ con chưa bao giờ xa nhà, Thôi nhị tỷ nhi tuy rằng đã lấy chồng nhưng có anh trai che chở, chồng nàng ta lại là phụ tá của anh trai nên rất nghe lời nàng ta, bởi vậy dẫu đã làm mẹ nhiều năm nhưng vẫn ngây thơ, đơn thuần, chưa đi được bao xa đã bị bọn buôn người lừa gạt. Vẫn còn may nàng ta thông minh, bảo con gái Ngô Cầm giả làm người câm để lừa bọn buôn người, bọn buôn người không coi đứa bé con như Ngô Cầm ra gì nên hai mẹ con mới có thể tìm được cơ hội nhảy xuống nước chạy trốn. Ngày ấy ở bến tàu may mà có Phó Vân cứu giúp, Thôi nhị tỷ nhi luôn nhớ ơn ân nhân. Sau khi được thủ hạ của Thôi Nam Hiên đưa về phủ Võ Xương, Thôi nhị tỷ nhi luôn nghĩ tới chuyện trực tiếp nói lời cảm tạ, nhân tiện còn biếu người ta ít tiền.

Ngô Đồng Hạc là em họ của chồng nàng ta, cũng là em họ của nàng, từng bảo nàng ta hắn là phó giảng ở Giang Thành thư viện, nên tránh chuyện này, hơn nữa Thôi Nam Hiên rất có thể đến thư viện dạy học, nếu người ngoài biết Phó Vân là ân nhân từng cứu mạng em gái của Thôi Nam Hiên, có thể sẽ nghi ngờ kết quả thi của "y".

Ngô Đồng Hạc gật đầu, "Kết quả thi đã được công bố, biểu tỷ đi cũng không sao, mấy ngày nữa Phó Vân phải dọn vào thư viện ở rồi."

Thôi nhị tỷ nhi vui vẻ nói: "Ta sẽ gọi người chuẩn bị lễ vật ngay, chờ đón Cầm tỷ nhi từ nhà tri phủ về thì đi luôn."

Hai chị em họ nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi mới tạm biệt ra về.

...

Sau khi thứ tự được công bố, các thí sinh còn phải gặp mặt các vị giáo thụ, trả lời câu hỏi của các thầy.

Nghe nói năm trước có thí sinh thi đỗ nhưng không trả lời được câu hỏi mà bị "khuyên" nghỉ hoc hoặc hạ xuống thành phụ khóa sinh.

Phó Vân Khải rất căng thẳng, hắn cảm thấy bản thân có thể thi đỗ chỉ có hai lý do, một là nhờ có sự dạy dỗ của Phó Vân anh, dạy đến đâu trúng đề đến đó, thứ hai là do hắn may mắn. Chờ đến khi tới trước mặt các thầy sẽ bị đánh cho về nguyên hình, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi thư viện!

"Sợ cái gì chứ!" Phó Vân anh thấy hắn sợ tới mức không ăn nổi cơm, nhướn mày, "Các thầy chỉ muốn hỏi kiến thức của huynh chứ đâu phải định làm gì huynh đâu, Tứ thư huynh đã thuộc làu rồi, đọc thuộc lòng chắc chắn không thành vấn đề, không cần căng thẳng như thế."

Phó Vân Khải mặt như đưa đám: "Vừa thi xong huynh hình như đã quên sạch rồi!"

Từ trước đến nay hắn không chú tâm đọc sách, đọc bên này một chút, đọc bên kia một chút, Tôn tiên sinh muốn kiểm tra phần nào, hắn vội vàng ôn tập phần đó, không có hệ thống gì cả. Mấy ngày nay Phó Vân anh dù ít dù nhiều đã sắp xếp kiến thức lại cho hắn, trong đầu hắn mới dần dần có hệ thống. Nhưng kì thi vừa kết thúc, hắn đã thở phào, tự thả lỏng bản thân, sáng nay ôn lại tự nhiên thấy mình chẳng nhớ gì hết!

"không sao, muội cũng từng trải qua tình huống này rồi." Phó Vân anh không hề lo lắng, "Mấy hôm nay muội đã liệt kê một số phần chính cho huynh, huynh cứ theo đó để ôn tập. Khi các thầy đặt câu hỏi, huynh biết bao nhiêu thì trả lời bấy nhiêu, không trả lời được cũng đừng hoảng loạn, đến Trạng nguyên cũng còn mắc lỗi nữa là huynh."

Nỗi lo lắng bất an trong lòng Phó Vân Khải bị sự bình tĩnh của nàng làm dịu lại, thở phào một hơi lại cảm thấy đói liền ngoan ngoãn ăn cơm.

Người hầu trong nhà đều biết hai vị thiếu gia thi đỗ chính khóa sinh của thư viện, vừa mừng vừa sợ, sau lại biết các thầy trong thư viện còn cần đích thân kiếm tra kiến thức của bọn họ nên cũng lo lắng thay. Được Phó tứ lão gia dặn dò, mấy ngày sau đó, người hầu kẻ hạ đến đi lại cũng rón rén, sợ quấy rầy hai anh em.

Tới ngày bái kiến giáo thụ, sáng sớm, Phó Vân Khải không cần nha hoàn phải giục đã tự giác thức dậy đọc sách, cầm danh sách những điểm cần lưu ý của Phó Vân anh học lại cho thuộc, tới lúc ăn sáng thầm nhẩm lại trong lòng, đến lúc ra ngoài cũng lẩm nhẩm đọc ra tiếng.

Vô cùng cẩn thận.

Trước cửa thư viện rất đông đúc, các học sinh khác cũng đã tới, nhìn thấy hai người họ liền bước tới chào hỏi.

Phó Vân Khải bám sát Phó Vân anh, cũng chào đáp lễ.

Tô Đồng tới không sớm cũng không đến muộn nên không hấp dẫn sự chú ý của người khác nhưng hắn cũng không tới nói chuyện với Phó Vân Khải và Phó Vân anh, đứng một mình một góc.

Triệu Kỳ nhìn thấy hắn liền dẫn những người khác tới chào, mấy người tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, thi thoảng nói với nhau một hai câu.

Phó Vân Khải ngạc nhiên hỏi: "Đồng ca nhi tại sao lại lờ chúng ta đi như vậy? Chuyện Viện tỷ nhi có liên quan gì đến chúng ta đâu?"

Tô Đồng từng cứu Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nên cánh tay bị thương không thể tham gia kỳ thi, Phó Vân Khải luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.

"hắn muốn cắt đứt mọi liên hệ với Phó gia, cả huynh và muội đều họ Phó."

Phó Vân anh thản nhiên đáp.

Nàng có một loại trực giác, chuyện Phó Viện... chưa chắc đã đơn giản như những gì Phó tứ lão gia kể, Tô Đồng quá kín đáo, sau khi chuyển tới phủ Võ Xương, cái cảm giác u buồn bức bối mờ lờ trên người hắn dường như đã không cánh mà bay... thật giống như... cắt đứt quan hệ với Phó gia là điều mà hắn vẫn luôn chờ đợi.

Tô Đồng có lẽ chính là một cái tai họa ngầm, Phó Vân Chương hiện giờ có thể ngăn chặn hắn, khiến hắn không dám có mưu đồ gì, nhưng nàng không thể hoàn toàn chắc chắn, không thể đặt toàn bộ hy vọng lên sức uy hiếp của nhị ca đôi với Tô Đồng.

Phó Vân anh thầm nghĩ.

Tầm giờ Thìn, vài cậu học trò nhỏ ra đón bọn họ vào, nhìn có vẻ uể oải, hình như hơi nôn nóng. Các học sinh hỏi bọn họ về tính nết, sở thích của các vị chủ giảng, bọn họ vẫn lạnh lùng, lãnh đạm.

Các học sinh mới đều còn trẻ tuổi nên lấy làm bực dọc.

một cậu học trò nhỏ cảm nhận được sự bất mãn của mọi người, vội vàng xin lỗi, "Mong các huynh thứ lỗi, hôm nay Thôi thám hoa tới giảng bài, mấy người chúng ta đang bị phạt, không được đến nghe, trong lòng buồn bực nên không cười nổi."

Mọi người lập tức kích động.

Chuyện Thôi Nam Hiên bị bãi quan đã được truyền ra ngoài, từ lâu đã có lời đồn đại rằng vị thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi này vẫn chưa trở về quê nhà ở phủ Giang Lăng mà đưa người nhà tới phủ Võ Xương thuê một căn nhà. Bọn họ đang lo không có duyên được nhìn thấy phong thái của Thôi thám hoa, nào ngờ lại may mắn thế, Thôi thám hoa đã tới Giang Thành thư viện rồi!

"Chúng ta cũng có thể đi nghe giảng sao?"

Mặc trên người chiếc áo bào bằng lụa mỏng, Chung Thiên Lộc nhanh trí đặt câu hỏi.

Đám học trò nhỏ lắc đầu, "Thôi thám hoa đứng lớp, làm sao có thể muốn tới là tới được? Xung quanh giảng đường có tạp dịch trông coi, chúng ta cũng không vào được." hắn chu miệng lẩm bẩm, "Nếu có thể trà trộn vào trong, chúng ta đã ở trong đó nghe giảng từ lâu rồi."

trên mặt mọi người đều lộ vẻ thất vọng.

Lại nghe tiếng Triệu Kỳ cười nói, "Nếu như Thôi thám hoa ở lại phủ Võ Xương thì về sau nhất định sẽ còn tới giảng bài."

Đúng rồi, giảng bài thì không thể chỉ giảng một lần đúng không? Bọn họ là học sinh của thư viện, còn sợ không có cơ hội gặp được Thôi thám hoa sao?

Mọi người hiểu ra, không còn buồn nản nữa, tiếng cười nói lại bắt đầu vang lên, có mấy người kích động quá nhảy cẫng lên hoan hô.

Trong số học sinh, chỉ có ba người từ đầu đến cuối luôn giữ được bình tĩnh, dường như chẳng hề cảm thấy hứng thú gì với vị thám hoa danh tiếng lẫy lừng Thôi Nam Hiên.

một người là Viên Tam, hắn giống như một đứa trẻ nhà quê lần đầu ra tỉnh, nghển cổ ngó nghiêng khắp chốn, từ non xanh nước biếc xung quanh thư viện cho tới những đình đài lầu các bên trong, tay sờ lan can, vỗ lên cột trụ hành lang, tặc lưỡi: "Thư viện này còn xa hoa hơn cả nhà huyện thái gia chỗ chúng ta nữa!"

Mọi người xung quanh giả vờ như không nghe thấy gì.

một người nữa là Chu Đại Lang, hắn có hai con mắt thì một con dùng để lườm Tô Đồng, một con dùng để liếc Phó Vân Khải và Phó Vân anh, làm gì còn tâm trí để mà nghe rõ mấy cậu học trò nhỏ nói gì nữa.

Người còn lại đương nhiên là Phó Vân anh.

Nàng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nghĩ kỹ, nàng hiểu ra Thôi Nam Hiên đang làm gì. Con đường làm quan sụp đổ trước mắt, hắn không muốn cứ để thế mãi, dạy học vừa là để nâng cao danh tiếng, vừa là đưa một cánh tay cho các học sinh trẻ tuổi, mở rộng mạng lưới của bản thân. Dựa vào bản lĩnh của hắn, sĩ tử ở đất Hồ Quảng này ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn?

Tới ngày hắn trở lại, nói không chừng còn oai phong hơn Lễ Bộ thị lang trước kia rất nhiều.

...

Đám học trò nhỏ đưa mọi người tới trước khu làm việc của các thầy.

Khi công bố kết quả lần trước, thứ tự được công bố từ dưới lên, hôm nay ngược lại, Phó Vân anh và Tô Đồng là những người đầu tiên được gọi tên.

"Phó Vân, Tô Đồng, các trò vài đây."

Phó Vân anh và Tô Đồng lách ra khỏi đám người, đi vào viện trong ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, thậm chí có vài người dường như còn đang mong ngóng, chờ đợi bọn họ mắc lỗi.

...

Tuy Phó Vân anh đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi vừa vào chính đường, thấy mười giáo thụ mặt mày nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén, có già có trẻ đang ngồi xung quanh quan sát mình, trong lòng vẫn có phần sợ hãi.

Tô Đồng bên cạnh cũng hoảng sợ.

Quang cảnh này thật sự rất giống quan phủ thăng đường xử án.

Cũng may còn có Triệu sư gia ở đó, ông ta còn ngang nhiên ngồi trên ghế bành lén nháy mắt với Phó Vân anh.

Nàng hơi kinh ngạc nhưng cũng dần bình tĩnh lại.

Trong chính đường thờ các bậc tiên hiền. Đầu tiên, Phó Vân anh và Tô Đồng chắp tay làm lễ dâng hương rồi thi lễ với mười vị giáo thụ.

Các vị giáo thụ mỉm cười gật đầu nhận lễ rồi bắt đầu đặt câu hỏi.

Câu hỏi đều nằm trong tứ thư ngũ kinh, có câu hỏi riêng Phó Vân anh, có câu hỏi riêng Tô Đồng, cũng có câu hỏi yêu cầu cả hai người phải trả lời.

Hai người tập trung tinh thần, trả lời lưu loát.

Thấy hai người bọn họ bình tĩnh, cơ bản đã thuộc đến tám chín phần mười kinh thư, gặp những câu hỏi khó cũng không đáp bừa mà khiêm tốn đưa ra quan điểm của mình, các vị giáo thụ gật đầu, nhìn nhau một lát rồi nói: "Hy vọng hai người các trò sau khi nhập học sẽ không kiêu căng tự mãn, tiếp tục khiêm tốn cần cù, trở thành tấm lương tốt."

nhẹ nhàng mấy câu như vậy rồi bảo bọn họ đi ra.

Hai người vẫn đang lâng lâng chưa hoàn hồn đã ra khỏi viện, những người khác lập tức chạy lại, nháo nhác hỏi: "Thế nào rồi, câu hỏi của các thầy có khó không?"

"Cuối cùng các thầy hỏi cái gì? Nguyên văn câu hỏi là thế nào?"

"Có phải đọc thuộc lòng không? Có hỏi sách lược không? Có phải phá đề ngay tại chỗ không?"

...

Phó Vân anh lãnh đạm liếc nhìn Chung Thiên Lộc đang kéo tay áo nàng.

Chung Thiên Lộc đỏ mặt, buông tay áo nàng ra, lùi sang một bên.

Mọi người bị nàng nhìn đều rùng mình, liên tục lui ra phía sau, chạy hết về phía Tô Đồng.

Tô Đồng hiền lành, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một của bọn họ.

Những người khác không tin, "Sao lại hỏi mấy câu hỏi này? Hai người các ngươi được hạng nhất cơ mà?"

Thấy không ai dám lại gần Phó Vân anh, Phó Vân Khải vô cùng đắc ý, cười tươi như hoa, tới bên cạnh nàng, thì thầm, "anh tỷ nhi, muội nói cho huynh đi, huynh sẽ không nói với người khác đâu, các thầy hỏi muội những gì thế?"

"Tô Đồng không nói dối."

Phó Vân anh nói, "Tiên sinh chỉ hỏi mấy câu học thuộc, hỏi một chút về tình hình thế sự hiện giờ rồi bảo muội ra ngoài thôi."

không hỏi gì liên quan đến suy luận hay giải thích kinh văn cả.

Phó Vân Khải tin tưởng Phó Vân anh tuyệt đối, nghe nàng nói vậy liền a một tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng: "Vậy là tốt rồi! Các thầy đúng là sẽ không làm khó chúng ta mà!"

hắn vui không được bao lâu vì người hạng ba là Triệu Kỳ và hạng tư là Chung Thiên Lộc đi ra, mặt mày tối tăm.

Triệu Kỳ vẫn còn khá, thở phào một hơi, cười gượng: "Các thầy hỏi mấy câu, ta trả lời không được, bị mắng cho một trận."

Chung Thiên Lộc nhạy cảm, không cần người khác đã hỏi han tới đã đỏ hoe cả mắt, ôm mặt chạy ra.

Mọi người nhìn nhau.

Phó Vân anh và Tô Đồng lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, những học sinh khác giờ đã nhận định hai người bọn họ khi nãy hoặc là ra vẻ không có gì, hoặc là tài năng hơn người mới có thể trả lời câu hỏi của các vị giáo thụ nhưng lại cố ý lừa bọn họ, bảo là câu hỏi không khó!

Chu Đại Lang lườm hai người họ, mắt sắc như dao.

Đến lượt Viên Tam đi ra, hắn nghênh ngang ngồi xuống ngạch cửa, "Ai nha, ta nói thẳng là ta không biết, chưa học đến chỗ đó, các thầy liền bảo ta đi ra."

Mọi người không thèm để ý tới hắn, với sự thô thiển kém nhạy cảm của hắn, các thầy có châm chọc móc máy thế nào có khi hắn cũng không hiểu được.

Sau đó, lần lượt các học sinh khác cũng đi vào rồi lại đi ra mắt đỏ hoe.

Mấy người nhát gan còn khóc như mưa, nức nở chạy ra khỏi viện, nức nở chạy thẳng ra ngoài cổng thư viện, bị đám học trò nhỏ đuổi theo kéo về, tiếp tục ngồi trong góc nức nở.

Cuối cùng cũng tới lượt mấy người Phó Vân Khải, hắn khẽ cắn môi, hiên ngang lẫm liệt, "Bị mắng vài câu chứ gì? Ta quen rồi!"

nói cho cùng thì trình độ học vấn của Tôn tiên sinh vẫn không bằng giáo thụ trong thư viện, đến khả năng mắng chửi người khác cũng kém hơn một chút, Phó Vân Khải tươi cười đi vào, tới lúc ra hai chân đã run lẩy bẩy, người lảo đảo đi về phía trước, vừa đi vừa lau nước mắt, "Ta có lỗi với tứ thúc! Có lỗi với nãi nãi! Có lỗi với thiên địa tổ tông!"

Môi Phó Vân anh run run, không biết có nên cười hay không, nhìn xung quanh, ngoài nàng, Tô Đồng, Triệu Kỳ và Viên Tam, những người khác đều khóc như cha chết, chỉ muốn đập đầu xuống đất cho xong.

Thư viện này rốt cuộc là định dạy học sinh... hay là mắng học sinh...

đang lúc đám học sinh còn ỉu xìu uể oải, mấy cậu học trò nhỏ lại vui mừng báo cho bọn họ: "Các thầy nói các huynh đều rất khá, đều là những người có tiềm năng."

Ngụ ý là không có ai bị "khuyên" nghỉ học, cũng không có ai bị hạ xuống thành phụ khóa sinh.

Những người đang lo ngay ngáy, khi nãy còn lo rằng mình sẽ bị đuổi giờ đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó đều nhìn chằm chằm chính đường, mắt trợn trắng.

...

Việc nhập học đã được quyết định.

Việc giảng dạy của thư viện áp dụng quy chế toàn viện, ý là từ học trò nhỏ cho đến học sinh, chương trình học trên cơ bản là giống nhau. Học sinh mới có thể nhập học bất cứ lúc nào, ngoài bài giảng trên lớp, giáo thụ sẽ bố trí thêm bài tập dựa vào khả năng của từng người.

Đám học trò nhỏ nói học sinh trong thư viện thật sự phải học cưỡi ngựa bắn cung. Hằng tháng, ngoài ba bài thi còn có cuộc thi về bắn cung, thi đấu xúc cúc và chủy hoàn được tổ chức định kỳ.

Nghe nói mỗi tháng thư viện có ba kì thi, hơn nữa mỗi lần thi đều sẽ xếp hạng để thưởng phạt, đám học sinh rên lên ời ời.

Tới lúc đám học trò nhỏ kể chuyện có thi bắn cung, đấu xúc cúc và chủy hoàn, cả đám đều vui mừng, hùng hổ xắn tay áo. Bọn họ suốt ngày chỉ biết đọc sách, đa phần tay chân không rắn chắc, thân thể không cường tráng, không so sánh nổi với những người khác trong tộc. Ở nhà, chơi xúc cúc với anh em trong tộc, bọn họ thường trở thành đối tượng bị giễu cợt, chê cười.

Nhưng ở thư viện thì khác đấy! Nhìn xung quanh, mọi người đều tương tự, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng bọn họ có thể thi đấu với người khác một cách công bằng rồi.

Phó Vân anh nhíu mày trầm tư, nhận ra mọi người đều cố ý nhìn về phía mình mấy lần, hơi nhướn mày.

Đám học sinh vội vàng quay đầu đi chỗ khác, người nhìn trời, người nhìn đất, người ngắm hoa.

Phó Vân Khải chặc lưỡi, thì thầm: "anh tỷ nhi, muội nhớ cẩn thận đấy, bọn họ học không bằng muội, định ra sân bóng đòi lại thù này đây mà!"

Phó Vân anh hơi cong khóe miệng, nhướn mày.

Được, nàng chờ.

...

Ở phủ Võ Xương một thời gian, hàng hóa đã được kiểm kê xong, chưởng quầy ở cửa hàng khéo léo thúc giục Phó tứ lão gia trở về huyện Hoàng Châu.

Phó tứ lão gia nhất quyết không đi, nói với Phó Vân anh và Phó Vân Khải: "Tứ thúc chưa từng đi học đường, nay hai đứa đều thi đỗ vào thư viện, tứ thúc cũng phải ăn theo, đi xem xem thư viện trông như thế nào mới được."

Phó Vân anh đứng hạng nhất, có quyền ưu tiên chọn viện trong ký túc xá.

Phó tứ lão gia là người từng trải, sợ tới muộn thì phòng tốt sẽ bị học sinh khác chiếm mất nên liên tục thúc giục người hầu kẻ hạ sắp xếp hành lý chăn đệm, chỉ mong dọn vào thư viện ngay lập tức.

Trong hai ngày, người hầu kẻ hạ trong nhà quay cuồng.

Hôm nay, cuối cùng hành lý đã được sửa soạn xong, được xếp lên xe ngựa, Phó tứ lão cố ý cưỡi ngựa đi phía trước, mặt mũi hồng hào, nụ cười ngoác tới tận mang tai, nghênh ngang đi về phía Giang Thành thư viên.

trên đường đi gặp được những thương nhân khác, không cần biết thân hay không thân, Phó tứ lão gia cũng nhiệt tình chào hỏi, bẻ cong đề tài sang chuyện thư viện rồi làm như vô tình tiết lộ mình chính là chú ruột của Phó Vân, thấy người ta hâm mộ còn giả vờ nói hai câu khiêm tốn.

"Cháu trai nhà ông ai cũng tuấn tú lịch sự, làm tôi xấu hổ chết."

"Nào có, nào có, vẫn kém con trai nhà ông."

"Cái đứa con không nên thân kia của tôi ấy à! Suốt ngày la cà, văn dốt võ dát, nào so được với Vân ca nhi! Thi nhập học đạt hạng nhất, thế này chuyện đỗ tú tài, cử nhân chẳng phải là chuyện ván đã đóng thuyền rồi hay sao! Đến mụ vợ già nhà tôi cũng biết đến Vân ca nhi, bảo thằng bé làm cả huyện vẻ vang."

"Cháu nó còn nhỏ, may mắn nên mới đạt hạng nhất thôi. Về sau thế nào còn chưa biết được, ha ha..."

"Ôi chao, nhỏ thế mà đã đạt hạng nhất, lớn rồi còn giỏi thế nào nữa?!"

"Ai biết được nó đâu? Tôi chưa bao giờ ép nó cái gì, tất cả là do tự nó nỗ lực."

"Phó lão tứ, đây là ông đang ngầm khoe khoang chứ gì! Đồng hương với nhau, nhà mấy người đã có nhị thiếu gia là cử nhân rồi, nay lại có Vân ca nhi, nói thật đi, nhà mấy người có phải là có độc môn bí phương gì hay không?"

"Biến! Ông nghĩ đọc sách là nấu ăn chắc? Còn độc môn bí phương gì chứ!"

"Ông thì ghê rồi, cháu trai có tiền đồ như thế, ai dám nói gì ông?"

...

Phó Vân anh cưỡi ngựa cạnh Phó tứ lão gia, nhìn Phó tứ lão gia vui vẻ suốt cả ngày, mặt không đổi sắc.

Lời tác giả:

Tác giả không cố ý cắt ở chỗ gay cấn, dựa vào "một tờ giấy đỏ" và phản ứng của đám học sinh, ta nghĩ mọi người đều biết kết quả là động hạng nhất chứ nhỉ, ha ha.

Về thể đài các triều Minh, ban đầu không gọi như thế, do viết chữ theo thể này đều là các đài các trọng thần danh tiếng lẫy lừng nên gọi là thể đài các. Tới triều Thanh, đổi tên thành "thể quán các", quy phạm chặt chẽ, thống nhất, tiêu chuẩn hơn, giống như trong văn miêu tả, giống như in, rõ ràng dễ đọc. Đẹp thì đẹp nhưng đương nhiên cũng mất đi phong cách.