Lão Đại Là Chồng Tôi

Chương 7: 7: Vai Người Yêu Lí Tưởng





Ngồi vào bàn thì cũng là lúc Thiếu Tùng đi xuống kèm theo là Tôn Diễn đang đi vào.

Như một thói quen lão đại ngồi trước thì Diễn mới ngồi sau nên khi thấy người ngoài ngồi vào bàn trước cậu có vẻ không được hài lòng mà lên tiếng:
"Từ bao giờ mà người ngoài lại ngồi vào bàn trước gia chủ vậy?"
Nghe như thế Sa Nhi liền bỉu môi đáp trả:
"Ăn uống thôi có cần phải hà khắc,xét nét thế không?"
Anh ta nghe thế liền thản nhiên đáp trả một chữ làm Sa Nhi cứng họng:
"CẦN!"
"Anh! !"
Trong khi hai người kia đang ồn ào thì ở phía Tuyệt Yến và Thiếu Tùng như một thái cực khác họ không nói gì nhưng ánh mắt của họ chỉ còn thiếu mỗi việc xẹt ra lửa nữa là đến đỉnh điểm mà thôi.

Đồ ăn đều đã được đưa lên nhưng với không khí này thì không ai động đũa,cuối cùng cả hai người Tuyệt Yến,Thiếu Tùng mới cùng lúc bắt đầu bữa ăn.


Khi thìa canh vừa chạm môi thì giọng nam âm trầm kia vang lên:
"Một lát đến trụ sở chính của bang phải diễn cho tốt,xung quanh đấy rất nhiều tay mắt"
Cô nghe thấy và tiếp nhận rồi nhưng vẫn im lặng không trả lời,cô thừa hiểu chuyện anh muốn cô đến đó chẳng qua chỉ là để cố tình cho bọn thám thính biết là bọn họ là "người yêu thật" chứ không hề giả vờ.

Không thấy cô trả lời Sa Nhi nghĩ cô không nghe nên nhẹ kéo tay áo cô nhắc nhở nhưng cô không hề nhìn sang cô bé mà tập trung vào phần ăn của mình nói với em ấy cũng như nói với anh:
"Nghe thấy rồi,ăn đi!"
Buổi ăn sáng "rất ổn"được diễn ra như thế đó!Cô lên tắm rửa và chọn cho mình một bộ đồ da và một đôi boot cao cổ.

Tóc được buộc gọn lên trông rất cá tính.

Đi xuống nhà thấy anh đã một thân đồ đen giống cô,áo sơ mi cài nút hững hờ càng tăng thêm độ ma mị của anh.

Nhìn cô một chút anh thấy rất có ấn tượng với người con gái này,đôi mắt dù không muốn vẫn cứ có gì đó lưu luyến với bề ngoài của cô.

Thu lại ánh mắt,anh nhìn xuống thấy tay cô đang cầm chìa khóa,có chút thắc mắc anh hỏi:
"Chìa khóa này! mô tô sao?"
Cô xoay xoay chìa khóa trong tay đá lông mày như thay câu trả lời rằng đúng vậy.

Anh đút tay vào túi quần thong thả nói lớn vọng ra ngoài:
"Chuẩn bị mô tô!"
Tuyệt Yến đưa mắt nhìn sang anh khó hiểu nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm.

Lúc sau thì lão nhị tức là Tôn Diễn đi nhanh vào hỏi rõ lại:
"Xe đã chuẩn bị rồi bây giờ! đi mô tô thật sao?"

"Ừ!"
"Xe hơi đã trang bị đủ đồ rồi,an toàn hơn là mô tô đó lão đại"
"Tôi đi cái gì cậu cũng quản?"
Bạch Tôn Diễn bắt đầu lúng túng,anh thực sự chỉ muốn tốt cho lão đại:
"Không! ý tôi không phải thế!.

nhưng mà! "
"TRỪ LƯƠNG!"
Aaaaaa,chết Tôn Diễn rồi!Đang phân trần bỗng chốc anh trở nên cứng đờ,làm những người có mặt ở đó khó lòng nhịn cười được.

Anh chỉ biết thở dài rồi lủi thủi đi sắp xếp,chưa đầy 5p xe đã được chuẩn bị.

Từ lão đại cho đến đàn em đều đi mô tô hết.

Đương nhiên người dẫn đường là Thiếu Tùng người kè sát anh là Tuyệt Yến.

Đàn em phía sau thấy tốc độ chạy của họ mà thầm khâm phục.


Trông cứ như là họ đang thi đấu với nhau vậy.

Kéttt! Tiếng phanh xe vang lên cũng là lúc hai chiếc mô tô của hai người đi đầu dừng lại,hai hàng vệ sĩ nghiêm chỉnh cuối đầu sau đó liền mở cổng.

Khi vừa xuống xe tay anh đã bao trọn lấy tay cô,lúc đầu thì có hơi hoang mang nhưng nhớ lại lời anh cô cũng im lặng mắt liếc sơ một vòng vệ sĩ rồi bật lên một nụ cười nửa miệng:
"Anh,dạo này bọn cáo chồn di cư về đây nhiều nhỉ?Tự dưng em muốn lột da chúng quá!"
Cô nhóc này nói năn cũng đanh đá quá,nhưng anh thích.

Thiếu Tùng khoác tay lên vai cô kéo lại ôm,diễn cho hoàn hảo vai người yêu lí tưởng:
"Được,em thích thì cứ lột hết chúng,không còn tôi đến mấy "địa bàn" khác bắt về cho em chơi"
Sao hai câu nói đơn giản vậy mà qua miệng của Boold và Death lại trở nên kinh dị vậy?