Lão Đại Là Chồng Tôi

Chương 6: 6: Đã Làm Thì Không Sợ!





Hắn không nói gì nữa chỉ phẩy tay ý bảo lên lầu nghỉ ngơi trước nhưng khi Sa Tuyệt Yến vừa quay lưng thì giọng nam nhân đó văng vẳng sau lưng:
"Cô tốt nhất là an phận ở đây đừng gây rắc rối cho tôi,tôi sẽ cho người tung tin hai ta về chung thuyền làm náo loạn tâm lí của những ban khác"
Cô đoán là anh đã rời ghế đứng sau lưng cô từ lâu nên thì quả thực khi xoay lại cô đang đứng đối diện hắn.

Cô hừ nhẹ một cái rồi mới nghiêm túc nói với anh:
"Đừng nói như thể tôi là gánh nặng của anh!Còn những chuyện kia chí ít anh cũng phải thảo luận với tôi chứ.

Tự ý làm thất bại không lâu!"
Anh vịn nhẹ cằm cô ngước lên,cô cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi ngươi màu nâu lạnh của anh.

Anh phát ca một câu hỏi với thái độ thăm dò:
"Cô! không sợ chết?"
cô hất bàn tay đang ở cằm mình ra thẳng thắng nói:
"Sống trong cái giới sống nay chết mai anh nghĩ tôi còn sợ chết à?Hahahaha!.


Nếu tôi sợ tôi sẽ không làm,còn tôi đã làm thì người sợ không phải tôi!"
Nhìn cô một lúc anh vẫn không thể tin được cô gái với thân thể mảnh mai như vậy lại là Blood.

Anh ngẩng cao đầu,băng lãnh đi về phía sân tập bắn cô cũng đi theo sau.

Đến nơi cô chỉ nhìn hắn khó hiểu:
"Ý gì?"
Anh ung dung chọn bừa một khẩu súng đưa cho cô nói:
"Chứng minh tài năng của mình đi nào Blood?"
Nhìn xuống khẩu súng rồi lại nhìn lên anh,cô chống hông khó chịu nói:
"Này,tôi đang là đối tác chứ không phải cấp dưới của anh cho nên thứ nhất anh không có quyền đặt điều kiện cho tôi.

Thứ hai việc anh tin hay không đó là chuyện của anh tôi không có nghĩa vụ phải làm theo!"
Với sự quan sát từ hôm qua đến hôm nay thân thủ cô không tệ,cho dù không phải Blood thì cô gái này cũng không dễ đối phó.

Lúc cô quay lưng anh đã thẳng tay ném khẩu súng đó về phía cô anh không lo cô bị thương.

Đúng như suy nghĩ của anh khi khẩu súng đến gần cô xoay người quơ tay một cái khẩu liền văng xa nằm gọn dưới sàn.

Sau cú phất tay đó cô rút khẩu súng màu đỏ sậm yêu thích của mình ra nhắm ngay đầu anh không do dự bóp cò.

Đùng!
Âm thanh phát ra không quá lớn nhưng với vị trí không quá xa thì vẫn nghe được nên Tôn Diễn vấ Nhi đã nhanh chóng có mặt.


Chi là khi hai người đến thì chỉ thấy cô và anh đang đấu mắt với nhau,mặt ai cũng đằng đằng sát khí.

Cô rời đi ngay không ngoái đầu nhìn lại,Sa Nhi cũng rảo bước theo cô.

"Lão đại,em thực sự muốn bóp chết cô gái này.

Ngoài cái miệng ra em chẳng thấy cô ta có tác dụng gì cho bang ta cả"
Moi từ trong bia đỡ đạn ra một viên đạn đầu nhỏ,hắn siết chặt trong tay mặt vẫn nghiêm nghị nhắc nhở Bạch Tôn Diễn:
"Cô ta không phải là đối thủ của cậu!"
Đó giờ người anh trọng dụng nhất trong bang là hắn nếu nói về kỹ năng anh chắc chắn không bằng Thiếu Tùng nhưng mà cũng không tệ tới mức thua phụ nữ đó chứ?
Như hắn đã nói với cô vào sáng hôm qua thì hôm nay hắn vẫn tung tin chuyện hai người đã cùng chiến tuyến dù không được sự hài lòng của cô.

Chỉ mới 6h Sa Nhi đã thông báo tin tức này cho cô nhưng cô vẫn im lặng kjông hề khó chịu chút nào như hôm qua:
"Cũng chẳng phải chuyện lớn gì,hắn làm thế cũng được!"
Cô và Sa Nhi cũng chuẩn bị một chút rồi cùng xuống nhà.

Vừa xuống nhà cô đã gặp ngay một người phụ nữ đứng tuổi kính cẩn chào hỏi làm cô có chút không thoải mái:

"Buổi sáng tốt lành hai vị tiểu thư,hôm nay hai vị muốn dùng gì cho bữa sáng?"
Sa Nhi thì tính tình trẻ con,không suy nghĩ gì liền lập tức liệt kê món ăn cho bà:
"Vậy dì cho con sườn xào chua ngọt,canh rong biển và salat cá ngừ nha,con cảm ơn"
"Dạ vâng!"
Tuyệt Yến nói với bà dù không phải dịu dàng quan tâm nhưng vẫn là tôn trọng:
"Dì cứ gọi con là Tuyệt Yến và con bé là Sa Nhi!"
Nghe thế bà định mở lời nói:
"Không được đâu tiểu thư,cậu chủ sẽ! "
Biết bà định nói gì nên cô nói nhanh trước một bước:
"Con muốn ăn canh kim chi,vậy nha"
Bà thầm nghĩ trong đầu,hai cô gái này một đứa thì trẻ con hoạt náo,một người thì lại bày ra điệu bộ thờ ơ nhưng hành động lại vô cùng quan tâm,lễ phép.