Lão Đại Là Chồng Tôi

Chương 47: 47: Thịt Người





Vì không an tâm nên Tôn Diễn đã xin đi cùng cô và đương nhiên Thiếu Tùng đồng ý,bước vào bang của lão già đó cả hai không nhìn ngó lung tung mà chỉ cầm hai hộp"quà" đi theo chỉ dẫn của người gác cổng.

Vào một căn phòng lớn người đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía họ đang hút điếu xì gà chỉ lên tiếng hỏi:
"Chủ nhân của hai người lại có mưu tính gì à?"
Tôn Diễn bình thãn đáp trả:
"Ngài mà cũng sợ mưu tính sao?"
Thấy ông ta không nói gì Sa Nhi mới nói tiếp:
"Đại tỷ và lão đại Hắc Địa Bang sai chúng tôi đem quà đến tặng ngài nói là mừng gặp mặt và xin lỗi vì lần hẹn trước không đến gặp được!"
Ông ta xoay qua,đối diện với họ là một người đàn ông trung niên độ tầm bốn mươi mấy năm mươi tuổi.

Trên mặt có một vết sẹo nhỏ và một hình xăm lớn ở bắp tay.

Biết ông cảm thấy hứng thú nên Tôn Diễn đặt hộp quà trên tay mình xuống bàn và nói tiếp:
"Lão đại biết ngài thích sashimi tươi sống cho nên đã đặc biệt để bạn gái mình đích thân róc phần thịt này và ngài ấy đã cho người chế biến.

"
Hắn ta nghi kị nhướng mày hỏi lại hai người,đôi mắt gian xảo của hắn cứ lia qua lia lại như đang tìm sơ hở từ hai người họ.

Ông vừa mở hộp ra gắp một miếng lên quan sát vừa thắc mắc hỏi lại:

"Đây là loại thịt gì?"
"Một loại thịt đặc biệt và chỉ duy nhất một phần như này mà thôi!"
Sa Nhi lên tiếng nói lấp lững càng khiến ông ta cảm thấy thích thú hỏi lại:
"Thịt gì mà lại quý như vậy chứ?Không lẽ là! thịt người!"
Nghe ông nói vậy vô thức Sa Nhi liếc qua Tôn Diễn rồi cũng nhanh giữ bình tĩnh.

Cứ ngỡ ông đã phát hiện gì đó thì lão ra lại bật cười ha hả nói:
"Ahhaha,mới chọc tí đã lo rồi à?Ây,nếu đã là đích thân bạn gái của Death làm thì càng phải ăn!"
Nói rồi ông dứt khoát bỏ miếng thịt vào miệng ăn ngon lành,nuốt xuống rồi còn không ngừng khen ngợi:
"Ngon đấy,loại thịt này rất lạ.

Ta chưa từng ăn loại thịt nào như này,ngon lắm!Gởi lời cảm ơn đến lão đại nhà các người!"
Ông ta rót ra hai ly trà chỉa tay về phía họ ý bảo dùng chúng.

Nhưng cả hai do dự không dùng vì chắc chắn trong trà này có vấn đề rồi nên Sa Nhi đành lên tiếng giải vây:
"À,thật xin lỗi chúng tôi không tiện dùng!Chúng tôi còn về làm nhiệm vụ khi khác sẽ tạ lỗi với lão đại sau.

Còn đây là phần quà mà đại tỷ tôi nhờ gởi đến ngài.

Đây là một số bộ phận của món thịt vừa dùng,ngài cứ từ từ cảm nhận"

Nói rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng nhưng ra khỏi căn phòng ấy họ chưa chắc bản thân đã an toàn.

Lên được xe họ mới thở phào nhẹ nhỏm,chanh chóng trở về trước khi có thêm rắc rối khác.

Bên đây sau khi họ rời đi ông từ từ mở ra khi nhìn thấy thứ bên trong thì cũng còn khá bình tĩnh vì khêng nghĩ đến nó là thịt con mình.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn trong ngón tay bị đứt lìa kia thì hoảng hồn đặt lại bàn.

Nhớ lại lời Sa Nhi nói khi nãy vậy chẳng phải phần thịt sống này là!.

Ọe! ọe!
Ông ta như đã hiểu mọi chuyện nên đã không ngừng móc họng nôn ói như những người phụ nữ đang ốm nghén vậy.

Nhưng cố cỡ nào cũng chẳng thể đẩy miếng thịt đó ra ngoài.

Nhìn hộp sashimi trang trí bắt mắt,mặt ông không còn giọt máu.

Đau lòng như ai đâm mình vậy,cảm giác mình ăn thịt con mình còn gì kinh tởm và đau đớn hơn.

Ông vô cảm cả ngày hôm đó,tay bấu chặt hộp thịt đó ôm vào lòng và ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt tất cả.

Lão ta thì thầm một mình như những kẽ điên:
"Con! con trai! con yên tâm!.

cha sẽ đưa bọn chúng xuống dưới hầu hạ con! !Cha nhất định sẽ giết chết chúng".