Editor: Bắc Chỉ.
Gió đêm nhẹ thổi, hương thơm hoa sơn (hoa dại:v) luồn vào xoang mũi.
Phía sau bụi hoa yên lặng một lát, Khương Nhuế nhẹ giọng nói: "Lục ca đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"
Những lời này như một chậu nước lạnh, đột nhiên hắt lên người Hoắc Trường Diệu, làm cả người hắn lạnh căm căm đồng thời cũng hồi thần lại.
Hắn gian nan động đậy hai chân, lặng yên không một tiếng động rời đi nơi này.
Tuy rằng lão lục từng nói tiểu Thất thích huynh trưởng, nhưng hắn nghe ra được, một câu thích kia, giữa tình cảm anh em không giống nhau.
Thích, thích...
Người Tiểu Thất thích lại là lão nhị.
Ngày hôm qua hắn còn đang suy nghĩ, người trẻ tuổi trong Phượng Thành, không có ai xứng đôi với tiểu Thất nhà bọn họ, mặc kệ phó thác cô cho ai, đều không thể an tâm.
Nhưng nếu đối tượng là lão nhị, có phải sẽ không giống vậy không?
Lão nhị tẻ tuổi đẹp trai, hài hước, mấy người lớn lên từ nhỏ với nhau, không cần lo lắng nhân phẩm của cậu, tuy rằng có đôi khi thích trêu chọc tiểu Thất, nhưng nhiều lần, vẫn có thể làm cô vui vẻ, huống hồ cậu đối với tiểu Thất cũng có nhiều yêu thương.
Như vậy xem ra, xác thật so với hắn càng thích hợp hơn.
Hoắc Trường Diệu cau mày, hắn cảm thấy mình nên vì buông được một cọc tâm sự mà cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng trong đầu lại như rơi xuống một quả cân, nặng trĩu lạnh như băng.
Một bên khác, sở dĩ Hứa Hán Sinh nhắc tới chuyện này, cũng không phải không có lý do, hôm nay ra ngoài chơi cùng với bạn bè Hoắc Trường Lâm, trong lúc vô tình cậu nghe bọn họ đề cập nguyên nhân năm đó Hoắc Trường Lâm xuất ngoại, biết trong lòng anh có người, hơn nữa dường nhưu vẫn luôn không quên cô gái kia, Hứa Hán Sinh sợ tiểu Thất biết được sẽ thương tâm, bởi vậy muốn đến thăm cô tiện thể hỏi luôn.
"Không phải là tâm huyết nhất thời dâng trào, gần đây vẫn luôn muốn hỏi em, hôm nay mới tìm được cơ hội." Hứa Hán Sinh nói.
Khương Nhuế hơi hơi nhíu mày, dường như suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Thất tiểu thư Hoắc gia cũng là Phan Tố Tố, đương nhiên thích Hoắc Trường Lâm, bây giờ cô là cô ấy, nên không nghĩ phủ nhận điều này, nhưng thích cũng có thể không thích, thời gian có thể thay đổi tất cả.
Cô nói: "Trước kia thích nhị ca, nhưng lần này gặp lại anh ấy, cái loại cảm giác này hình như phai nhạt rất nhiều, giờ em chỉ nghĩ coi anh ấy như anh trai."
Hứa Hán Sinh nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Như vậy khá tốt." Nghĩ nghĩ, lại nói tình hình thực tế cho cô: "Thật ta hôm nay lục ca nghe bạn bè nhị ca nhắc tới, sở dĩ năm đó anh ấy xuất ngoại, là vì nhị di nương phản đối anh ấy và một cô gái ở bên nhau, nhị ca đến bây giờ cũng quên không được cô gái kia."
Khương Nhuế bừng tỉnh: "Khó trách khi ấy nhị ca đi gấp như vậy."
Hứa Hán Sinh nhìn biểu tình của cô, là thật sự buông xuống, mới gật gật đầu, "Nghe nói nhị di nương bức cả nhà cô gái ấy phải rời đi, nhị ca mấy năm nay vẫn luôn nhờ người tìm kiếm hành tung của bọn họ, muốn bồi thường một chút."
Khương Nhuế cau mày nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu em là nhị ca, lúc trước không thuyết phục được nhị di nương, thì sẽ không đi tìm cô gái kia nữa, bằng không nếu nhị di nương lại tìm gia đình của họ gây phiền toái thì làm sao giờ?"
"Chuyện này..." Hứa Hán Sinh sửng sốt một chút, hình như có thể làm vậy, "Aiz, chung quy nhị di nương cũng là trưởng bối, loại chuyện này khó mà bàn tán, chúng ta không nói nữa."
Hai người vào phòng, Hoắc Trường Diệu ngồi trên sô pha, sắc mặt như thường, nhìn thấy bọn họ, nói: "Về rồi sao? Ăn cơm đi."
Khương Nhuế vừa rồi cảm giác được, hắn đi vào hoa viên một chuyến, lúc này nhìn biểu tình của hắn, liền biết hơn phân nửa là đang che dấu, nên cũng làm như không phát hiện ra cái gì.
Ăn xong cơm chiều, Hứa Hán Sinh rời đi, Khương Nhuế trở về phòng đi tắm, thành thật lôi bài tập ra viết.
Ngày thường khi cô ở thư phòng làm bài tập, Hoắc Trường Diệu đều ở một bên đọc sách, hôm nay lại không xuất hiện.
Khương Nhuế vừa đặt bút viết, vừa nghĩ trong đầu thiết khả năng hắn sẽ làm với đối sách giải quyết.
Lấy tính cách Hoắc Trường Diệu, nếu biết trong lòng cô có người, hơn phân nửa sẽ lựa chọn thành toàn.
Cô phải làm, chính là không cho hắn thành toàn được.
Nếu không, một khi hai người ly hôn tách ra, chỉ sợ hắn sẽ trốn tránh cô rất xa, còn nói hoàn thành nhiệm vụ cái gì nữa?
Viết xong bài tập trở về phòng, cần lượn qua phòng Hoắc Trường Diệu. Lúc trước vào thời điểm này, hắn đã thay xong quần áo ở nhà dựa trên sô pha đọc sách, hôm nay lại còn mặc một cây quân trang thẳng đứng, khoanh tay đứng trước cửa sổ, không biết suy nghĩ gì.
"Đại ca, còn chưa chuẩn bị nghỉ ngơi sao?" Khương Nhuế hỏi hắn.
Hoắc Trường Diệu thân hình cứng lại, chậm rãi xoay người, "Đại ca có chuyện muốn nói với em, ngồi xuống một chút đi."
"Dạ." Khương Nhuế liền ngồi ở trên sô pha, nhìn hắn đi tới, ngồi đối diện mình.
Ấn đường (giữa hai đầu lông mày – Chắc ai cũng biết nhưng t vẫn trích nghĩa cho có tâm:vv) Hoắc Trường Diệu khẽ nhíu, hơn nửa ngày không mở miệng.
Thấy hắn như vậy, Khương Nhuế cũng khẩn trương lên, ở trên sô pha giật giật: "Đại ca, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không phải." Hoắc Trường Diệu nói, nhưng nói xong hai chữ này, hắn lại mím môi. Hắn trước nay cũng không biết, chỉ là nói mấy câu thôi, thế mà khó mở miệng thế này.
Có lẽ trong lòng hắn cũng đã đoán trước được, không phải do lời này khó nói ra, mà là tư tâm hắn không muốn.
Nhưng là, không thể không nói.
Hắn mím khóe miệng thành một đường thẳng tắp, giữa biểu tình càng ngày càng khẩn trương của Khương Nhuế hỏi: "Tiểu Thất, em thích người như thế nào?"
"Dạ?" Khương Nhuế chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm, sau đó dở khóc dở cười nói: "Đại ca, anh khiến cho bầu không khí nghiêm túc như vậy, cũng chỉ vì hỏi em chuyện này sao? Hù chết em đi ấy."
Nhưng Hoắc Trường Diệu không cảm thấy buồn cười, vẫn bày bố trận địa sẵn sàng đón quân địch chờ đáp án của cô.
Vì thế, Khương Nhuế đành phải nói: "Chuyện thích một người này, không giống như thích ăn cái gì, thích mặc cái gì mà nói chuẩn được, nhưng mà mặc kệ thế nào, dù sao anh ấy cũng phải là người tốt."
"Tỷ như? Em có từng thích người nào không?" Hoắc Trường Diệu lại hỏi.
Khương Nhuế ánh mắt dao động một chút, cũng không nhìn thẳng hai mắt hắn, "Chắc là không có."
Hắn liền biết cô đang nói dối, tuy rằng sớm đã dự đoán, nhưng tâm vẫn không thể ức chế được mà trầm xuống.
Hắn nhẹ giọng nói: "Lúc trước đại ca có nói, nếu có thích ai, thì dẫn về cho anh xem thử, nếu người kia ưu tú thực sự, đại ca sẽ ủng hộ các em."
Khương Nhuế lung tung gật đầu, "Em biết rồi, anh nói nhiều lần rồi mà."
Thấy cô cũng không có ý tứ gì thừa nhận, trong lòng Hoắc Trường Diệu lại có vài tia mừng thầm, nhưng hắn rất nhanh lại nói với mình, như vậy là không đúng.
Cho dù như thế nào, hắn không thể trở thành chướng ngại vật trên con đường tiểu Thất theo đuổi hạnh phúc.
Hắn rũ mắt xuống, ánh đèn chiếu đến, làm ngũ quan hắn thâm thúy dưới bóng.
"Lão nhị thật ra không tồi." Hắn bỗng nhiên chậm rãi nói.
Khương Nhuế đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, Hoắc Trường Diệu cùng cô nhìn nhau, lại chuyển mắt, nhìn về phía bức rèm bị gió nhẹ nhàng thổi bay.
"Lúc trước đã nói, chờ em thích ai, đoạn hôn nhân này muốn kết thúc hay không, quyền quyết định đều ở trên tay em, không cần có quá nhiều băn khoăn, ở chỗ mẹ, cho dù bà nhất thời phản đối, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận sự thật này, anh sẽ khuyên nhủ mẹ."
Khương Nhuế trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng, tiếng nói có chút cay chát: "... Đại ca có phải đã nghe nói cái gì đúng không?"
Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, xin lỗi nói: "Trước khi chuẩn bị ăn cơm chiều anh đi hoa viên tìm em với lão lục, trong lúc vô tình nghe được các em nói chuyện, đại ca không phải cố ý."
"Vậy đại ca nghe hết tất cả rồi sao?" Khương Nhuế cười khổ.
Hoắc Trường Diệu ý thức được cái gì, nhíu mày: "Làm sao vậy? Có phải lão nhị bắt nạt em không?"
"Loại chuyện này có liên quan gì đến nhị ca đâu, em từng thích anh ấy, nhưng ai quy định thích một người, thì người kia nhất định phải đáp lại chứ?"
"Lão nhị không thích em?" Hoắc Trường Diệu chỉ chú ý đoạn sau.
"Đúng vậy," Khương Nhuế tự giễu nói, "Nhị ca chẳng những không thích em, còn sớm có người mình thích, cho nên mong đại ca buông tha anh ấy đừng kéo anh ấy xuống nước, nếu đại ca muốn thoát khỏi gánh nặng là em, thì nói thẳng ra là được, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?"
Khương Nhuế biết lời này là giận chó đánh mèo, là vô cớ gây rối, nhưng điều cô muốn chính là quậy, không quậy lớn lên sao có thể làm hắn hoảng? Sao có thể làm hắn loạn? Sao có thể làm hắn không có đúng mực?
Chỉ có làm hắn không kịp tự hỏi lý trí, mới có khả năng đoạt được thứ cô muốn.
Hoắc Trường Diệu quả nhiên sửng sốt một chút, mới nói: "Đại ca không phải có ý này ——"
"Vậy thì có ý gì?" Khương Nhuế đánh gãy hắn, "Lúc trước đại ca hôn mê, mẹ muốn em xung hỉ, thật ra em cũng không nguyện ý, nhưng mẹ cầu (xin) như vậy, Hoắc gia đối với em có ơn dưỡng dục, đại ca tựa như thân huynh trưởng, chẳng lẽ em có thể trơ mắt nhìn anh ra đi (chết) sao? Em biết đại ca vẫn luôn không thích em, ngày anh tỉnh lại mỗi câu anh nói em đều nhớ kỹ, cho nên đại ca không cần một lần lại một lần nhắc nhở em, có thích ai thì dẫn đến cho anh xem, anh sợ em ăn vạ anh em cũng có thể hiểu, nhưng cũng không cần anh gặp người nào liền đẩy em ra ngoài như thế!"
(Má ơi, ai ăn vạ ai vậy? =..= đọc đoạn chị nói thì phải gắt lên mới truyền cảm nha quý dị:v)
Hoắc Trường Diệu đã bị cô đổ ập (úp nồi) xuống một đống lời làm hắn luận không rõ manh mối. (hoảng thật:v)
Ai nói hắn vẫn luôn không thích cô? Ai nói hắn vẫn luôn đẩy cô ra ngoài?
Hắn sao có thể không thích sao? Sao có thể bỏ được cô mà đẩy ra ngoài chứ?
Nhưng không đợi hắn giải thích, Khương Nhuế đã quay đầu chạy về phòng mình, Hoắc Trường Diệu lập tức đứng dậy đuổi theo.
Đây là khi Khương Nhuế dọn lại đây, lần đầu tiên hắn vào phòng cô, trước mắt lại không có tâm tình thưởng thức.
Khương Nhuế nằm sấp trên đầu giường, mặt chôn dưới gối, đầu vai nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Trường Diệu dừng bước chân lại, chỉ cảm thấy ngực từng đợt từng đợt nhói đau, yết hầu cũng bị tắc nghẹn lại như có một khối bông chặn lại, vài lần há mồm, lại phát không ra tiếng.
Dường như qua hồi lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, hắn thong thả tới gần, phảng phất có ngàn cân trong tay giơ lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cô, "Tiểu Thất..."
"Đừng đụng em!" Khương Nhuế phản ứng kịch liệt.
Hoắc Trường Diệu co ngón tay lại, một lát sau lại mở ra, vuốt ve tóc cô, "Đừng khóc, là đại ca không tốt."
Khương Nhuế vài lần quay đầu, đều không trốn thoát khỏi bàn tay hắn, bực mình, vô cùng bực mình, cầm gối đầu lên đập lên người hắn, "Em chán ghét đại ca! Ghét đại ca nhất! Ghét nhất!"
Miệng cô gào thực hung, động tác trên tay cũng thực hung, hốc mắt với mũi lại đỏ hồng, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Rốt cuộc Hoắc Trường Diệu không kiềm chế được, không màng cô giãy giụa, liền ôm chặt chẽ cả người lẫn gối vào trong ngực.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhuế: Nhưng làm ta mệt muốn chết rồi, chống nạnh nghỉ một lát đã.
Lời editor: Lại làm ta nhớ lão tam =..= Cứ phải quậy thì não mới thông... mấy ông này EQ kỳ kỳ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
14/07/2019 – Hoàn thành.