Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 1: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (1)




Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Windbaongoc.

Editor: Bắc Chỉ.

(Nhắn nhỏ chút: lần đầu edit mà, nên sẽ có sai sót:< là lỗi của ta, nên nàng nào đọc được chỗ nào có "đường" "túi đường" thì hiểu là "kẹo đường" nhé, yêu (≧▽≦)

"Con không cần! Con không cần! Chính là không cần!"

Khương Nhuế vừa mới bước vào sân, liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc mang theo nức nở kêu to.

Cô gỡ sọt trên vai xuống, bên trong nửa sọt là bồ công anh và xa tiền thảo (cây mã đề), sáng sớm cô lên núi đào, còn mang theo giọt sương. Đem cỏ dại dải trên sân đất trống, dùng tay ngẩy vài cái, chờ mặt trời hong khô sương trên lá cây, lại lấy tới cho thỏ ăn.

Trong phòng tranh chấp vẫn còn tiếp tục, Khương Nhuế đứng dậy vỗ vỗ vài cọng cỏ trên quần áo, từ ống quần tháo xuống hai cái thương nhĩ, tùy tay ném ở dưới chân tường, lại đến giữa sân đánh một gáo nước, rửa tay sạch sẽ sau đó vào nhà bếp.

Bếp lửa vẫn chưa tắt hẳn, còn thừa một ít than đỏ trên củi. Cô xốc nắp nồi lên, thấy trong nồi gạo đã nở, bí ngô đỏ ninh đến mềm nhừ, cùng cháo hòa hợp nhất thể, mới đi đến sau bếp, thuần thục khảy phân tro, dập tắt than củi.

Cách tường da hơi mỏng, có thể nghe được cách vách nhà chính tiếng khóc như cũ, chỉ là thanh âm so vừa rồi thấp hơn nhiều, không biết là khóc mệt mỏi hay do một bên thoái nhượng.

Xem xét thời điểm, lại đợi trong chốc lát. Cô mới cất tiếng nói:

"Mẹ, cơm chín rồi, bây giờ ăn cơm chưa?"

"Trước đưa đến ruộng cho ba con với A Cường đi, họ hôm nay ở bên miếng đất kia đào được ngạch nước". Vương Đồng Hoa ở cách vách đáp lời, thanh âm càng ngày càng gần, kết thúc còn chưa rơi xuống, bà đã đi tới cửa bếp, thần sắc vài phần phiền muộn.

"Vâng". Khương Nhuế từ tủ chén lấy ra mấy cái bát, lấy hai cái bát lớn múc đầy ba muỗng cháo bí đỏ.

Trong nồi cháo lập tức thiếu một nửa, lộ ra hai quả trứng gà phía dưới. Cô vớt trứng lên bỏ vào gáo nước, bên trong chứa nước lạnh, chờ trứng gà nhiễm hơi lạnh, cầm lấy một quả cắt thành hai nửa đặt ở trên bát cháo.

Thấy cô động tác nhanh nhẹn, không chút hoang mang, Vương Đồng Hoa nhíu chặt mày thoáng cái buông lỏng ra chút, bất đắc dĩ thở dài, " Bảo Trân sao lại không hiểu chuyện... "

"Nó đang còn nhỏ". Khương Nhuế ngẩng đầu đối với bà cười cười, đem cơm sáng cất vào trong giỏ tre.

"Đã mười bảy rồi, chỗ nào còn nhỏ? Tất cả đều là do ba con, nó nói muốn đi học, khiến cho nó học nhiều năm như vậy, vừa rồi còn cùng mẹ ồn ào muốn thi đại học, muốn đến thành phố, thi đại học tốt như vậy? Trong thành phố tốt như thế? Thật dễ dàng như thế, sao trong đội ta một con gà bay ra ổ làm phượng hoàng đều không có? Người a, vẫn là muốn làm đến nơi đến chốn." Vương Đồng Hoa lải nhải.

Khương Nhuế chỉ an tĩnh nghe, mặt khác đem bốn cái bát nhỏ ở trên bệ bếp chia ra, trong nồi vẫn còn cháo, hơi lạnh, còn thừa quả trứng kia cũng cắt ra, đặt ở trong bát.

Vương Đồng Hoa cũng không cần đáp lại, "Triệu gia như vậy nó còn không hài lòng, một lòng nghĩ chạy ra bên ngoài, ta thấy nha đầu kia đi học thì học đến hồ đồ luôn, trong thành phố có cái gì tốt? Đáng giá cha mẹ, người nhà nó đều từ bỏ!"

Mắt thấy bà lại tức giận, Khương Nhuế cắt xếp dưa muối, nhẹ giọng nói: "Trong trường thầy cô đều nói Bảo Trân thành tích ưu tú, tương lai tốt có thể làm cho mẹ vẻ vang."

Một câu liền đem hỏa khí Vương Đồng Hoa tưới diệt hơn phân nửa.

Muốn nói bà đời này, ở nhà làm cô nương không được yêu thương, gả cho chồng cũng không có bản lĩnh lớn, rõ ràng dung mạo bà ở trong một đám lão tỷ muội cũng coi như là xuất sắc nhất, nhưng lại buồn bực không được như ý, duy nhất có thể làm bà dựng thẳng eo, chính là sinh một trai hai gái xuất sắc lại hiếu thuận.

Con trai đầu không nói đến, chỉ luận hai đứa con gái, toàn bộ Tây Sơn đại đội sản xuất xã viên đều biết, hai đứa con gái Đỗ gia, lớn thì tay chân cần mẫn, tính tình mềm mại, việc nhà việc nông đều làm tốt; đứa nhỏ thì hướng ngoại hoạt bát, ở trên công xã đi học, thành tích có thể làm tiểu tử khác ép tới không dám ngẩng đầu. Càng đáng nhắc tới chính là, chị em hai đứa lớn lên đều tốt, tựa như một cây trên đầu cành nở ra hai đóa hoa, trong miệng những người trẻ tuổi tuy không nói những lời đó, nhưng trong lòng lại không tư tưởng đến chị em Đỗ gia sao?

Nhớ tới đứa út lấy phiếu điểm về, Vương Đồng Hoa trong lòng dao động, bà tuy ngoài miệng giận dỗi nói trong thành phố không có gì tốt, nhưng rốt cuộc tốt hay không trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Triệu gia không bỏ qua người có nhân cách tốt, ít nhiều cô nương đều hướng mắt tới mấy đứa con trai của Triệu gia, ngày đó người Triệu gia tới cửa, Vương Đồng Hoa vui đến mặt mày đều phi dương (sán lạn).

Nhưng thành phố lớn dụ hoặc không nhỏ, nếu tiểu nữ nhi của bà có thể trở thành sinh viên đầu tiên của đại đội Tây Sơn, đó là cái phong cảnh gì!

Có thể nói, hai điều này đối với Vương Đồng Hoa lực hấp dẫn không phân cao thấp.

"Nha đầu, con nói xem những lời thầy cô trên công xã nói đó có thể tin được không? Nó thực sự có thể thi đậu đại học sao?"

Đem dưa muối cắt xong chồng đến cái đĩa, Khương Nhuế lau khô dao phay, " Các thầy cô dạy vài chục năm rồi, đối với việc khẳng định trình độ học sinh hẳn là có phương pháp, bọn họ nói Bảo Trân có thể thi đậu thì tám phần là có thể."

Vương Đồng Hoa nghe xong, trong lòng có phần rối rắm. Thật ra, bà vẫn hy vọng tiểu nữ nhi lưu tại bên người gả chồng, nhưng Đỗ Bảo Trân rõ ràng không muốn, lại khóc nháo lăn lộn đến lợi hại, đứa con gái này tính tình từ trước đến nay đều ngang ngược, Vương Đồng Hoa cùng chồng cũng không dám làm căng, sợ nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng.

Chính là nó muốn như vậy liền từ bỏ Triệu gia, Vương Đồng Hoa lại cảm thấy giống như có người cầm dao cắt từng nhát vào người bà.

Bà vừa tự đắc lại vừa buồn rầu, tự đắc với đứa con gái nhỏ xuất sắc, lại tiếc nuối cá cùng tay gấu không thể kiêm đến, hận không thể đem tiểu nữ nhi chia làm hai người.

Nghĩ như vâỵ, bà bỗng nhiên chú ý tới đứa con gái đang cúi đầu bận rộn, trong lòng vừa động.

Bà không có hai đứa con gái út, nhưng bà còn có một đứa con gái đầu a! Nếu Bảo Trân khăng khăng muốn thi đậu đại học, vì cái gì không cho Bảo Cầm gả tới Triệu gia?

Mấy năm nay không phải không ai tới cửa muốn làm mai cho con gái đầu, nhưng số Vương Đông Hoa đã khổ, nên muốn chọn cho con gái mình nơi có điều kiện tốt, vẫn luôn chưa đồng ý, hiện giờ Triệu gia này cũng không phải nhà bình thường.

Triệu gia là nhà số một số hai trong đội có gia thế tốt, Triệu Đại Khâu và mấy người con trai mỗi người đều có tay nghề, con trai đầu cùng ông trồng nhàn dưỡng ong, nhắc tới ong, còn không phải thèm mật đến chảy nước miếng? Con trai út ở huyện thành duy nhất kinh doanh tiệm cơm được nhận làm đồ đệ, bao nhiêu người đoạt phá chiếm việc tốt, riêng cái này, trên bàn cơm Triệu gia nước luộc so với nhà khác cũng khác biệt. Đến nỗi lần này làm mai đứa con thứ hai, ở bộ đội mười mấy năm làm binh, nghe nói đã là cái chức quan không nhỏ!.

Càng muốn, Vương Đồng Hoa càng cảm thấy việc này càng đáng tin cậy, trong lòng ý niệm dần dần chắc chắn, giữa mày nếp gấp nhăn lại liền buông lỏng ra, ngẩng đầu lại nhìn con gái đầu hiểu chuyện, trong mắt mang theo vài phần vui mừng.

Triệu gia là bởi vì tiểu nữ nhi mới tới cửa tới cầu hôn, nhưng con gái đầu của bà cũng không kém nha, huống hồ cô lại nghe lời, sẽ không giống Bảo Trân quậy như vậy.

Khương Nhuế - Hoặc trước mắt nên gọi cô là Đỗ Bảo Cầm, đối với tâm tư biến hóa của Vương Đồng Hoa liền rõ ràng, Ước chừng nửa tháng trước, Đỗ gia tiểu nữ nhi Đỗ Bảo Trân vô ý rơi vào đập chứa nước, đúng lúc Triệu Nam về quê thăm người thân cứu lên, Cùng ngày người Đỗ gia liền tới cửa nói tạ ơn, vài ngày sau, người Triệu gia lại tới Đỗ gia một chuyến nữa, lời trong lời ngoài ý tứ là duyên phận của hai người trẻ tuổi.

Nhưng Đỗ Bảo Trân không muốn, ngày đó buổi tối, trong nhà bộc phát một hồi khắc khẩu, vẫn luôn tiếp tục đến hôm nay.

Nguyên chủ Đỗ Bảo Cầm khi đó liền biết, theo kinh nghiệm quá khứ, cha mẹ chắc chắn không lay chuyển được em út, nếu trong nhà tiếc nuối bỏ mối Triệu gia, chuyện này cuối cùng, hơn phân nửa rơi xuống trên người nàng. Mấy ngày nay, nàng mãn tâm mãn nhãn (đầy bụng đầy mắt) đều là tâm sự, đến bờ sông giặt quần áo, mày cũng khóa chặt, vừa lơ đãng liền rời xuống nước, bị rêu cỏ dưới sông cuốn lấy chân.

Đỗ Bảo Trân rơi xuống nước, may mắn được người cứu lên, Đỗ Bảo Cầm rơi xuống nước, lại tặng một cái mệnh.

Khương Nhuế tìm được thần hồn của nàng, dò hỏi nàng có nguyện ý đem quyền sử dụng thân thể giao cho cô không, làm trao đổi, cô có thể thỏa mãn tâm nguyện của đối phương. Đỗ Bảo Cầm tự hỏi không lâu lắm, liền đồng ý. Nguyện vọng của nàng (ĐBC) cũng đơn giản, hy vọng Khương Nhuế có thể chân chính tồn tại là Đỗ Bảo Cầm, thay nàng chiếu cố tốt người nhà, đừng cho người nhà biết nàng bất hạnh, nếu trong nhà thực sự muốn nàng thay Đỗ Bảo Trân gả cho Triệu Nam, cũng hy vọng Khương Nhuế có thể đáp ứng.

Khương Nhuế không cự tuyệt. Ai cũng không biết, Triệu Nam so với thường nhân càng ưu tú hơn, càng xuất sắc hơn, linh hồn của hắn vốn không hoàn chỉnh, thậm chí chỉ là bộ phận mảnh nhỏ. Mục đích cô tới nơi này chính là muốn ôn dưỡng linh hồn của hắn, hơn nữa sau đó dẫn hồn hắn trở về nơi vốn có.

Vì đạt được mục đích, cô tiếp xúc qua rất nhiều người mới chết, có nam có nữ, có già có trẻ, muốn cùng bọn họ giao dịch, đạt được một khối thân thể, một thân phận, nhưng chưa thành công, đại đa số người một là công phu sư tử ngoạm, hai là biểu tình chết lặng không cách nào khai thông, hoặc là điên điên khùng khùng khó có thể tiếp thu sự thật chính mình đã chết, Đỗ Bảo Cầm khó lắm mới được một người.

Tác giả có lời muốn nói: Về thế giới này bối cảnh định ở cuối thập niên 70 đầu thập niên 80, gia đình liên sản nhận thầu trách nhiệm chế còn ở làm thí điểm, công xã nhân dân cũng tồn tại thời kỳ như cũ. Tác giả không phải người khi đó, có chút tư liệu tra không đến, cho nên viết không phải thực khảo chứng (thực tế). thỉnh các đại gia thông cảm. Chúc đọc truyện vui vẻ ~

28/12/2018. - Hoàn thành.