Buổi cắm trại kéo dài 2 ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc.
Phó Duệ có cuộc trải nhiệm thú vị bên gia đình mà trước nay chưa từng xảy ra với cậu.Nhưng trái lại, Phó Tranh tỏ ra mệt nhọc, vốn đã lười trong mấy hoạt động tập thể, nay bị lôi đi như vậy thì cảm thấy không quen.
Tối đó, hắn nhân lúc Mộc Hạ đi tắm mà lẻn vào phòng cô, leo lên giường nằm hít hà mùi hương mà cô lưu lại trên chăn gối.
Trong lúc hắn lăn lộn trên giường thực hiện cái hành vi bi3n thái đó thì đúng lúc Mộc Hạ tắm xong.
Đập vào mắt cô là một tên tuy đẹp trai mà khác người, có sở thích kì lạ kia.
Mộc Hạ nhẹ nhàng đến gần, kéo mạnh chiếc chăn, làm hắn quay mấy vòng thiếu chút nữa là rơi xuống giường.
Phó Tranh thấy cô, hắn nhe hàm răng trắng bóc cười như khiêu khích, điều này làm Mộc Hạ sôi máu hơn, hắn đã tự ý vào phòng cô làm nhăn giường đệm, giờ còn thái độ nhe nhởn vậy nữa:
"Anh cười cái gì? Sao anh cứ tự tiện vào phòng em thế?"
Phó Tranh nhổm người ngồi dậy, mái tóc bạch kim có chút rối mang theo phần ma mị, hắn ngồi trên giường kéo ôm cô lại gần:
"Phòng vợ anh, anh vào lúc nào chả được!"
Cô vỗ nhẹ vào tay hắn, tên này hay lắm chỉ được cái nịnh nọt dỗ ngọt cô thôi.
Haizzz, mà mật ngọt chết ruồi, ai nói cô tin tưởng với yêu hắn chứ.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, Mộc Hạ quay người đối diện với hắn:
"Đúng rồi, ba mẹ em vừa gọi điện.
Nói chỉ còn hơn 2 tháng nữa là tết, muốn em về quê ăn tết."
"Vậy thì đến khi đó em về thăm ba mẹ, mua thêm nhiều đồ về chút."
Phó Tranh gật đầu, vân vê bàn tay nhỏ, cô đi xa lâu như vậy chắc chắn cũng rất nhớ nhà, dù có lẽ về quê mất một tuần hắn sẽ buồn và nhớ cô lắm, nhưng chấp nhận thôi.
"Nhưng bác Phó đã kể về mối quan hệ của chúng ta cho ba mẹ em biết..."
"Hả???"_ Phó Tranh giật mình bật khỏi giường.
" Ba mẹ em muốn em dẫn cả anh về ăn tết..."
"Hảaaa?"
Bất ngờ nhân đôi, Phó Tranh không kiềm được cảm xúc mà hét lớn.
Mộc Hạ, thấy phản ứng của hắn cũng vội nói thêm:
"Nếu anh thấy không được thì em sẽ bảo ba mẹ thôi.
Chứ dưới quê thiếu thốn vật chất, em sợ anh không quen.
Với...với cả, em cũng chưa sẵn sàng đưa anh về ra mắt gia đình.
Việc này hơi sớm..."
Cô tưởng hắn phản ứng dữ dội như vậy là không muốn về gặp gia đình cô dưới quê, nhưng vừa dứt lời được mấy giây, Phó Tranh nghiêm túc ngồi lại lên giường, hắn nắm lấy tay cô:
"Ai nói với em là anh không chịu được khổ? Ai nói là anh không muốn về ra mắt gia đình em? Ai nói thế hửm?"
Mộc Hạ có chút mừng thầm trong lòng:
"Chả phải biểu hiện vừa rồi của anh...?"
"Đồ ngốc, anh bất ngờ chút thôi.
Anh cũng muốn về ra mắt họ hàng em, nhanh chóng tuyên bố rằng anh chính là con rể nhà họ Mộc, để không ai dám nhòm ngó em nữa." _ Hắn nhéo má cô đầy cưng chiều.
"Anh chắc chứ, ba mẹ em khó tính lắm đấy.
Anh không sợ sao?"_ Cô vừa chỉnh lại mái tóc rối của hắn, vừa bĩu môi dọa trêu.
"Anh mà sợ sao? Đảm bảo khi về ra mắt, ba mẹ em gả em cho anh liền ấy chứ."
Nói vậy thôi chứ, trong lòng hắn cũng rén lắm.Có thằng con rể nào lần đầu ra mắt bố mẹ người yêu mà bình tĩnh cho được.
Liệu ba mẹ Mộc Hạ thật sự khó tính như lời cô nói? Lỡ khó tính thật thì sao, hắn chưa bao giờ nói chuyện với ba mẹ cô cả.
Từ giờ đến Tết chỉ còn hơn 2 tháng nữa thôi, hắn phải thu xếp và chuẩn bị thật tốt để gặp nhạc phụ đại nhân mới được..