Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 82-83




82: Kết Thúc Án


Phó Tranh khinh bỉ ra mặt, Hoan gia cũng chỉ dựa nhờ Phó Gia đến ngày hôm nay, chỉ cần Phó Gia ra tay thì Hoan gia cũng về với cát bụi, không có tầm ảnh hưởng.

Để mà đấu với với Phó Gia thì còn non.
" Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, khai thì được khoan hồng, không thì kiểu gì gia đình cô cũng chết dưới tay tôi hoặc ngay dưới tay Hoan Thẩm Khanh người mà cô tin tưởng nhất."
"Không đời nào, Hoan Thẩm Khanh sẽ cứu tôi và gia đình tôi.

Cô ấy sẽ cứu, nhất định thế."
Lòng cô vẫn tin tưởng vào Hoan gia, Hoan Thẩm Khanh đã hứa với cô rất nhiều, đúng vậy, chắc chắn rồi, cô không thể bán đứng được.
"Cô vẫn chưa xem tin tức nhỉ, biết tin cô bị tôi bắt, Hoan Gia đã rút mọi nguồn vốn đầu tư công ty gia đình cô tuyên bố phá sản trong chưa đầy một ngày ngắn ngủi, và ba mẹ cô đang phải trốn lũ xã hội đen.

Thế nào? Còn tin tưởng hão huyền không? Hoan gia phản bội lại gia đình cô, Hoan Thẩm Khanh đâm sau lưng cô rồi."
Phó Tranh đưa tin tức mới nhất nhất cho cô xem, dòng chữ nổi bật hiện lên:

[NÓNG: Quân Thị đã chính thức phá sản, Quân Thục đã cùng gia đình bỏ trốn và đang bị truy nã vì tội trốn thuế.]
Quân Huyền Huyền như không tin vào mắt mình, cô ngồi thụp xuống, ngây dại.

Gia đình nỡ tiền xã hội đen lãi mẹ đẻ lãi con không có khả năng chi trả, thêm tội danh trốn thuế do Hoan gia xúi giục, mọi tiền bẩn kiếm được giao cho Hoan gia hết, thế mà Hoan gia qua cầu rút ván.
Cô lại là sát nhân gây tai nạn bỏ trốn, giao cấu hại người bất thành.

Cuộc đời cô bây giờ không còn gì để mất nữa.
"Liệu bây giờ còn kịp không....Hahaha.
Quân Huyền Huyền điên dại gào thét, giờ cô đầu thú thì còn có cơ hội làm lại không, điều cô làm trước đó có được khoan hồng không?
"Phó Tranh thiếu gia, tôi nghĩ kĩ rồi.

Tôi biết tôi không có quyền ra điều kiện, nhưng..."
"Tôi biết cô muốn gì.

Chỉ cần cải tạo tốt, cô còn trẻ, việc xin cho cô giảm án tôi làm được.

Cô vẫn có cơ hội làm lại cuộc đời."
Quân Huyền Huyền cười chua sót, ngay từ đầu cô đã sai, cô không nên bỏ trốn, càng không nên hợp tác và nghe theo Hoan Thẩm Khanh:
"Cậu thật nhạy bén."
"Tôi sẽ đầu thú."
Ánh mắt căm ghét và thù hận bốc lên trong lòng Quân Huyền Huyền, nếu đã đâm sau lưng cô thì Hoan gia cũng đừng thoát tội.

Trong thời gian hợp tác, tuy cất giữ bí mật rất kĩ nhưng cô biết được một chút về mối quan hệ hợp tác bất chính của Hoan Gia.
Từ trốn thuế, bóc lột sức lao động người làm, Hoan Thẩm Khanh hết hại người này đến người kia trong trường rồi hại Mộc Hạ, hôm xảy ra tai nạn Hoan Thẩm Khanh cũng ở trên xe, do cô ta uống say rồi đùa nghịch cướp vô lăng lái nên mới đâm vào người ta, rồi xui cô trốn chạy.
Bây giờ lật lọng thì đừng trách vì sao cô ác.

Quân Huyền Huyền không còn gì để mất nữa.
……………
Ngay sáng hôm sau.
"Mẹ ơi, chúng ta đi shopping nhaaa."
Sáng sớm Hoan Thẩm Khanh vẫn tươi vui như không có chuyện gì đi xuống nhà, cô ta nghĩ sẽ an toàn nhưng không.
Vừa chạy xuống, bỗng công an cảnh sát ập vào.

Trang bị đầy đủ khiên chống đạn, áo giáp, súng xông vào quát lớn.
"Hoan Dịch, gia đình ông bị cáo buộc vì tội trốn thuế nhà nước, cố ý gây thương tích, liên quan đến vụ tai nạn giao thông, bóc lột sức lao động, và nghi vấn tàng trữ mua bán trái phép chất m@ túy.

Đây là lệnh bắt giữ và giấy khám nhà, mong hợp tác."

Mọi chuyện bất ngờ ập đến, cả gia đình Hoan Thẩm Khanh ú ớ không kịp làm gì đành phải lên xe hầu tòa.

Mọi chuyện dần đi vào hồi kết.
Bố mẹ Quân Huyền Huyền sau vài ngày lẩn trốn cũng đã đi đầu thú, vì có ý thức hợp tác nên được hưởng mức khoan hồng.
Còn gia đình họ Hoan thì không may mắn như vậy.

Tội trốn thuế, cố ý gây thương tích đã nặng, giờ thêm tội tàng trữ m@ túy nữa thì tù mọt gông, thậm chí là tử hình.
Việc tàng trữ buôn bán chất cấm cũng là do Quân Huyền Huyền tố cáo, hôm Hoan Thẩm Khanh say chính cô ta khai nhận và lôi trong túi xách ra một gói thuốc nhỏ.

Đúng là ác giả ác báo, số tiền tiền bẩn và tòa bộ tài sản của Hoan Gia bị thu hồi cho nhà nước, trích một phần cho trại côi nhi ở thành phố.
Moị chuyện coi như kết thúc ở đây, cũng coi như Hoan Gia có phúc đẻ được cô con gái mát lòng mát dạ ghê=>>.

83: Dã Ngoại Qua Đêm


3 Tuần sau khi kết thúc án rắc rồi, cuộc sống mọi người cũng trở lại quỹ đạo ban đầu. Xã hội cũng yên bình hơn khi ai đó bị tách ra khỏi cộng đồng.

6h30 Sáng.

- Renggg rengggg-

Phó Tranh mắt nhắm mắt mở tức giận vơ lấy điện thoại cục cằn bắt máy:

"Alo? Sáng sớm gọi gì? Hót nhanh, không để ai ngủ à?"

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, như để hắn nói hết câu, sau đó mới từ từ cất lời. Một giọng nói vừa đủ nghe nhưng đầy uy nghiêm thừa sức răn đe đối phương:

"Nghịch tử, giỏi lắm tao mà không bận là mày được nghe ông già này 'hót' rồi đấy."

Phó lão gia cố tình nhấn mạnh từ 'hót' cho cậu ấm nhà mình nghe. Phó Tranh đang từ lơ mơ nghe vậy tỉnh liền, hắn cười trừ nịnh nọt:

"Ba à, sáng sớm ba gọi con có chuyện sao?"

Phó Cẩm Thần cũng chả có thời gian đôi co đợi về xử lí sau, ông giao luôn việc:

"Hôm nay lớp của Phó Duệ có buổi dã ngoại lửa trại qua đêm cần có phụ huynh đi cùng. Tao và mẹ mày có việc phải đi sớm, đồ cần thiết cho Phó Duệ mẹ mày đã chuẩn bị đầy đủ từ tối qua rồi..."

"Dạ dạ..rồi, ba muốn con đi thay chứ gì?"

Không đợi Phó Cẩm Thần nói hết, Phó Tranh chen lời vào luôn, bởi hắn biết thừa ba hắn muốn làm gì.

Xong hắn cúp phụt máy, ném ra đầu giường, mệt mỏi ngã ềnh ra đó vẻ mặt hết sức lười biếng. Hắn lúc nào cũng vậy luôn trong trạng thái mệt mỏi.

"Phó Tranh? Anh dậy chưa?"

Là tiếng Mộc Hạ bên ngoài gọi, Phó Tranh lập tức lấy lại tinh thần, cong miệng cười. Hắn rón rén lại gần núp sau cánh cửa, im thin thít không trả lời.

Mộc Hạ ngoài này gọi liền mấy câu không thấy hồi đáp, cũng có chút lạ kì.

"Phó Tranh, anh có trong đó không? Em vào nhé?...Em vào thật đấy nhé?"

"..."

Vẫn không thấy trả lời, cô nhẹ nhành mở của ngó vào, lén lút như tên ăn trộm thiếu kinh nghiệm. Đảo mắt xung quanh, căn vậy đen và trắng là màu chủ đạo, cô nhìn một hồi, quyết định bước vào tiến lại gần chiếc giường đen lớn giữa phòng.

"Phó Tranh anh đang tắm sao? Đừng trốn em nhé..."

Cô thì cứ chậm dãi lén lút tiến tới giường, Phó Tranh thì nhẹ nhàng đi sau cô, miệng nở nụ cười nghịch ngợm rình cô bất cẩn mà hù chơi.

Mộc Hạ vẫn cứ lấm lét, cô lật tung chăn lên la lớn:

"Anh trốn ở đây hả?"

...Không có? Hắn không có trong chăn? Hay là trốn trong nhà tắm?

"Áaaaaa."

Mộc Hạ toan đổi hướng tiến về nhà tắm thì bất tình lình, từ đằng sau một cánh tay to lớn ôm lấy cô đè x uống giường, nhanh chóng phủ chăn lên cả hai:

"Anh bắt được tên trộm rình mò nhé."

Nhận ra hơi thở quen thuộc Mộc Hạ mới nơi bỏ phòng bị, rất nhanh cô hùa theo hắn. Một tay cô đặt trên vai nơi gần xương quai xanh của hắn, tay còn lại giữ lấy cái eo cường tráng của hắn, giọng điệu hết sức ngọt ngào, mời gọi:

"Ta là trộm đây, giao thứ quý nhất đây không thì đừng hòng sống."

Phó Tranh nở nụ cười ma mị, giọng hắn có chút khàn khàn mang theo vẻ nam tính cuốn hút:

"Xin hỏi cô muốn trộm gì? Trộm tình hay trộm sắc?"

Mộc Hạ cũng không chịu thua kém, cô bạo gan đưa tay luồn lên bụng hắn cảm nhận từng múi cơ, mềm mại x0a nắn:

"Tôi muốn cướp cả hai...Được không?"

"Vậy trái tim này và thân thể này trao cho cô cả."

Hắn vừa nói, bàn tay của hắn hắn vừa giữ lấy tay cô di chuyển lên trên, chậm dãi từng chút một, như để cô có thời gian cảm nhận hơi nóng từ thân thể hắn. Dần dần, từ bụng lên đến ngực, tay Mộc Hạ đặt trên cơ ngực hắn mà cảm nhận.

Cảm nhận cơ ngực săn chắc cùng tiếng con tim đập từng hồi, nhịp nhàng, vội vã.

- Thịch thịch thịch-

"Tim anh.... đập nhanh quá vậy, bệnh tim sao?"

Phó Tranh phì cười thành tiếng, giây phút lãng mạn vậy mà cô hỏi câu nghe tụt cảm xúc quá, nhưng hắn lại thấy cute.

"Aiza...chắc bị sắc đẹp của tên trộm làm tim loạn nhịp rồi. Bắt đền đấy."