Thấy Mộc Hạ không trả lời, hắn hỏi thêm lần nữa:
"Là em đánh?"
Mộc Hạ lúc này sôi máu, ừ là cô đánh đấy làm sao? Không phải hôn thê mà bênh nhau vậy, hứ:
"Thì?"_Mặt cô không cảm xúc mà trả lời.
"Thì cái gì, là cô đánh tôi thành ra như vậy, đừng có cãi nhé.
Anh nhìn xem mặt em sưng như vậy rồi, rất xấu đó nhaa~"
Ọeee, cái đéo gì vậy? Cô mà phải cãi với ả ta hay sao chứ, rồi mặt cô ta có lúc nào đẹp?
"Em đánh thì sao?"
Mộc Hạ nhìn Phó Tranh hỏi ngược lại.
Phó Tranh lúc này cười tà đến cạnh cô:
"Hóa ra là em ra tay đánh mạnh như vậy, cơ anh chưa nhìn thấy, em đánh lại được không, phải có bằng chứng anh mới tin em có thể đánh mạnh như vậy được."
"Đúng rồi, đuổi...?"
Hả khoan! Hoan Thẩm Khanh đang vui sướng bỗng khựng lại, tưởng hắn bênh mình chứ, sao lại...?
Mộc Hạ như hiểu ý đồ, vui vẻ lại liền.
Cô tiến đến xoay xoay cổ tay, rồi...
*BỐP*
Hai bác giúp việc và Phó Tranh còn phải ôm má đau thay, nhìn cô bé bé mà nội tại gớm phết nhỉ.
Hoan Thẩm Khanh nằm dưới sàn ôm má còn lại, má ả như cái bánh bao nhân thịt rồi.
Tưởng hoàn thành được khổ nhục kế, lấy được tình cảm của Phó Tranh, ai ngờ hắn đổ cua nhanh vậy không ai kịp đội mũ bảo hiểm.
"Anh Phó Tranh, cô ta..."
"Cút."
Nhìn hắn đằng đằng sát khí, Hoan Thẩm Khanh sợ hãi khó khăn đứng dậy ôm má òa khóc mà chạy về, chưa hôm nào cô ta thấy nhục nhã như hôm nay cả, rồi kiểu gì cô ta cũng quay lại trả thù cho xem.
Căn nhà ồn ào náo nhiệt giờ im ắng như chưa có chuyện xảy ra.
Phó Tranh quay sang Mộc Hạ nhìn cô mà cười:
"Đánh mạnh vậy đau...!"
"Anh xót sao, đuổi theo đi."
Mộc Hạ cắt lời phồng má kéo ghế ngồi, đứng nhiều mỏi chân chết.
Phó Tranh thấy cô như vậy lại càng buồn cười, kéo tay cô xoa nhẹ:
"Đánh mạnh vậy đau tay em rồi."
Mộc Hạ đỏ mặt, thì ra hắn quan tâm cô đau tay sao.
Ngại ngùng cô rút tay lại, lườm nhẹ:
"Em không đau."
"Nhưng anh đau."
"Phụt...! hihi."_Tiếng hai bác giúp việc đứng một góc vừa làm vừa hóng chuyện, cậu chủ của họ bình thường hay cục súc gắt gỏng mà giờ ngọt đến vậy sao, kiểu này chắc lại sủng thê giống lão gia rồi.
Ai mà lấy được nhà này thì có phúc phải biết.
Aaaa, ngại chết cô mất hắn nói nhăng cuội gì vậy.
Phó Tranh hắng giọng, vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện cô:
"Hừm, hai bác dọn cơm đi ạ, vợ...!à cháu đói rồi."
Hai bác giúp việc tươi cười nhanh tay bày món ra bàn.
"Cậu chủ, món này món này và cả món này là Tiểu Hạ làm đó, cậu thử xem."
Phó Tranh nghe vậy liền gắp lấy một miếng:
"Ngon.
Không thi đầu thì hơi phí."
Nghe hắn khen vậy cô đỏ chín mặt, đánh trống lảng quay ra hai bác:
"Hai bác ngồi ăn cùng luôn cho vui nha."
Hai bác tất nhiên chần chừ không dám, nhưng Phó Tranh lên tiếng:
"Hai bác cứ ngồi đi, khi nào ba mẹ cháu vắng nhà thì cứ tự nhiên."
Hai bác được cho phép thì cũng vui vẻ vào bàn:
"Cảm ơn cậu chủ.
Mời cô cậu ăn cơm."
"Con mời hai bác ăn cơm."
....
"Mộc Hạ, em chưa mời anh."
Gì mà nhỏ mọn vậy ông nậu, Mộc Hạ bất lực với sự trẻ trâu này của hắn, nhưng vẫn mời hắn:.
"Em mời anh ăn cơm, được chưa."
Phó Tranh thỏa mãn gật đầu, nếu cô nói mời chồng ăn cơm thì hắn sẽ vui hơn nhiều.
"Ăn nhiều một chút mới cao."
Phó Tranh gắp miếng thịt gà ngon nhất thả vào bát cô, Mộc Hạ đón lấy ăn ngon lành.
Niêm vui lớn nhất của cô là được ăn cả thế giới mà..