Phó Tranh vừa nói vừa đặt cho cô một nụ hôn nhằm xoa dịu.
Khi thấy tình hình dần ổn hắn lại bắt đầu động tay.
Ngón tay thon dài khó khăn dò thám bên trong hang động tối ẩm ướt, cảm nhận từng lần co bóp xung quanh.
Tay hắn không ngừng ra vào ma sát khiến sống lưng cô như có một dòng điện xẹt qua, sự đau đớn dần biến mất mà thay vào đó là sự kh0ái cảm.
Khi dần đạt đến cao trào thì bỗng dưng hắn rút tay ra, để cô hụt hẵng mà trêu đùa.
Mắt Mộc Hạ long lanh nhìn hắn thượng trên người, cả người cô vặn vẹo đầy trống vắng, khó chịu như ngàn con côn trùng bò quanh.
Phó Tranh trông vậy cũng chả khá hơn là bao, cả người hắn nóng hổi bên dưới cư.ơ.ng c.ứ.ng đến trướng đau.
Hắn nhanh chóng thoát y cho cô, quần áo bị ném xuống nền một cách vô tình, cả th@n thể trắng nõn nhỏ nhắn bằng một nửa người hắn khiến hắn có cảm giác như mình đang qua hệ bất chính với trẻ vị thành niên vậy.
Nhưng cái cảm giác tội lỗi đó chẳng được lâu khi ngắm nhìn cơ thể quyến rũ của người bên dưới.
Chả thể chờ thêm một chút nào nữa, hắn nhanh tay lột mảnh vải duy nhất trên người hắn ra.
Vật kia như thoát khỏi nơi tăm tối mà vươn mình đầy kiêu hãnh.
Nó đứng lên sừng sững đầy gần guốc, trên đỉnh hơi ướt át ửng đỏ khiếm Mộc Hạ đang mơ màng cũng phải kéo một phần nào lí trí lại.
Biết cô run sợ điều gì, Phó Tranh cúi thấp người thả một nụ hôn chuồn chuồn nước lướt qua môi hồng.
Hắn nắm lấy tay cô đặt lên c@u nhỏ của mình, khó nhọc nói:
"Anh đau lắm, em an ủi nó đi...Ưm, đúng xoa như vậy...aa."
Mộc Hạ nắm lấy vật n@m tính to lớn kia mà trong lòng vẫn không thể tin được là chút nữa thứ đó sẽ nằm trong người mình.
Phó Tranh nhẹ nhàng tách chân cô sang hai bên, đóa hoa nở nộ không ngừng tiết ra mật ngọt hiện ngay trước mặt khiến hắn không kiềm được mà trượt yết hầu.
Cả thân thể lõa lồ làm Mộc Hạ vô thức lấy tay che vùng dưới lại, giọng thỏ thẻ khêu gợi:
"Đừng có nhìn a~"
Phó Tranh nắm lấy tay cô hôn nhẹ vào lòng bàn tay nhỏ mềm ấy mà dụ dỗ:
"Bảo bối ngoan để anh thương em."
Nói rồi hắn với tay lên đầu giường nhanh chóng lấy ra một chiếc bao nhỏ hình vuông, đeo lên cho c@u nhỏ một chiếc áo mưa thật cute:))
Đặt c@u nhỏ trước hang động hẹp nhỏ hồng hào, Phó Tranh cẩn thận cọ nhẹ tạo ma sát, rồi thúc hông vào thẳng hang động chật hẹp.
Vì nhờ dạo kĩ lưỡng nên mới dễ đang tiến vào, lúc đầu chỉ một chút tê tê rân rân khiến cô giật mình kêu lên:
" Ưm Aa..."
Thấy vậy, hắn lo cô đau nên dừng lại không dám động.
"Anh xin lỗi, bảo bối ngoan."
Mộc Hạ ôm chặt lấy tấm lưng trần của hắn lắc đầu:
"Em...em không sao, chỉ hơi đau một chút."
"Vậy anh tiếp tục nhé."
Chờ giây lát để cô thích ứng.
Khi cô đã dần quen, hắn bắt đầu luân động, một dòng máu đỏ ômlaays gậy th*t điều đó chứng tỏ cô đã là của hắn, là chủ nhân tương lai của Phó Gia.
Từ chậm dần rồi tăng tốc, kh0ái cảm của cô mang đến không hề nhỏ.
Nơi đó vừa khít, ấm nóng, d1ch thủy không ngừng tiết ra giúp luân động dễ dàng.
Bên dưới cô không ngừng co bóp khiến Phó Tranh càng mất kiểm soát mà luân động nhanh hơn.
"Ưm...a~ Chậm chậm chút đi mà."
Giọng cô muốn lạc đi, nhưng hắn dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục công việc.
Cứ như vậy không ngừng nghỉ 30p, Phó Tranh đột nhiên tăng tốc rồi th úc mạnh, gầm lên một tiếng, đưa người anh em của mình vào sâu hang động ấm nóng.
T.i.n.h dịch trắng đục b ắn ra bị chiếc áo mưa cản lại.
Mộc Hạ cũng vì thế mà đạt đến cao trào, như muốn ngất đi hai mắt nhắm tịt mà hổn hển th ở dốc.
Phó Tranh người đầy mồ hôi sau cuộc vận động mạnh gục xuống người cô, yêu chiều hôn lên chiếc má đỏ hồng:
"Muốn đi tắm không?"
Đang lơ mơ vì mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ ngay lúc này nhưng cảm giác nhớp nháp khó chịu khiến cô có muốn cũng không ngủ được liền gật đầu làm nũng:
"Anh tắm chp em cơ.
Em mệt~"
Giọng cô như mật ngọt đầy đáng yêu làm hắn sao có thể bỏ mặc.
Hắn nhẹ nhàng bế cô trên tay đi thẳng vào nhà tắm..