Thế rồi, 10 ngày tết cũng đi qua cũng là lúc Mộc Hạ và Phó Tranh phải trở lại thành phố xô bồ nhộn nhịp.
Trong mấy ngày ăn Tết tại đây, Phó Tranh đã thể hiện rất tốt bản thân, vừa được lòng ba mẹ vợ, lại thao túng tâm lí luôn cả làng.
Ngày trở về, cả làng đứng tiễn hai người trở về Thành phố, người ở đây bỏ tiền bỏ bạc chứ hổng bỏ nhau, tình làng nghĩa xóm là vậy.
Dù còn nhiều lưu luyến, vấn vương, nhưng việc học hành quan trọng đang chờ nên vẫn đành ngậm ngùi rời đi.
Vẫn là bác Cố đưa họ ra khỏi làng, đưa họ tận nơi ra xe.
Khuyển Brown như cũng vì lưu luyến mấy bạn trong xóm mà buồn bã hú ầm ĩ, Mộc Hạ phải dỗ ngon ngọt rằng sẽ đưa nó trở lại vào hè nên nó mới chịu nằm im.
Nhưng mà suốt chuyến xe nó chỉ ủ rũ nằm một góc.
Hai người về đến nhà cũng gần 6h, bầu trời cũng xẩm xẩm tối.
Hai bác giúp việc cũng đã trở lại.
Vì có báo trước nên khi về cơm canh đầy đủ đã sẵn sàng, hai ông bà Phó cùng Phó Duệ cũng đợi Phó Tranh và Mộc Hạ.
Vì bữa cơm này tuy hơi muộn nhưng có thể coi là bữa tiệc gia đình đoàn tụ, chúc mừng năm mới.
Cả hai vừa về có chút mệt nhưng không sao, gia đình ấm áp quây quần bên nhau rất ấm cúng và yên bình.
Khi ăn xong, mọi người đang ăn tráng miệng thì Phó Khiết cầm một xấp lì xì đỏ tiến tới từng người:
"Mộc Hạ, chúc con năm mới vui vẻ, xinh đẹp và thành công."
"Con cảm ơn Bác."_ Cô đứng dậy cúi đầu đón lì xì, vui vẻ cảm ơn.
Rồi Phó Khiết mừng tuổi cho cả Phó Duệ và hai bác giúp việc thân cận, đến cả Khuyển Brown cũng có lì xì là một chiếc vòng cổ bằng vàng 9999, lại đính thêm một viên kim cương trang trí.
Đúm con guộc có khát lì xì rõ to, chứ ai như thằng con ghẻ kia.
Hắn nhe răng xòe tay háo hức chờ mà chỉ được một viên kẹo dúi vào tay, bà lạnh nhạt:
"Vậy được rồi, mọi người đều có lì xì công bằng rồi nhé."
Phó Tranh đứng hình mất năm giây, hết nhìn viên kẹo lại nhìn về phía phụ mẫu đại nhân, oan ức:
"Mẹ, sao con...?"
"Mày đập phá chưa đủ sao? Viên kẹo cũng đắt lắm chứ đùa."
Ba hắn nói vậy cũng chịu rồi.
Hắn khum bằng con tró theo đúng nghĩa đen luôn.
Ngồi một lúc, Phó Tranh lê thân xác ghẻ lạnh này lên lầu:
"Ba mẹ ngủ ngon ạ."
Hắn vừa lên cầu thang vừa ngáp một cái rõ dài, bỗng...*Ting,ting."
Phó Tranh đứng lại rút điện thoại trong túi ra xem...Xem xong hắn chỉ thiếu nước nhảy lên trần nhà thôi, huhu hạnh phúc quá hắn vẫn là con trai cưng của ba mẹ.
Ba hắn vừa chuyển vào tài khoản hắn nửa tỉ.
Nguyên mừng tuổi thôi đã là nửa tỉ, ước mơ bao người mong muốn.
Phó Lão gia vẫn ung dung nhấp ngụm trà như chưa hề có chuyện gì xảy ra, còn hắn lao xuống ôm chầm lấy ông háo hứng như đứa trẻ được quà:
"Cảm ơn baba đại nhân."
Rồi lao tới Phó phu nhân hôn một cái vào má bà một cái thật kêu, ra sức nịnh:
"Tình mẹ bao la ngọt ngào như dòng sữa bòa:))"????.1
Hắn vui đến nỗi phối thành một bài hát ngắn, cả người bám dính lấy bà.
Phó Khiết vỗ vào mông hắn, mắng yêu:
"Cha bố anh, chỉ giỏi nịnh.
Mệt rồi thì đưa Mộc Hạ lên phòng nghỉ đi, đường xa con bé mệt rồi."
Nói rồi bà ôm lấy Phó Duệ, cho cậu bé uống sữa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Phó Tranh đưa Mộc Hạ về phòng, hôn một cái tạm biệt chúc ngủ ngon rồi hắn cũng về phòng...Đúng vậy, hắn về phòng yên vị ngủ mà không hề mò tới phòng cô ngủ.
Có lẽ là vì mệt, hay được lì xì to quá nên quên?.