Lão Đại Cưng Chiều Phu Nhân

Chương 58: 58: Bang Chủ Phu Nhân





Sau khi tắm rửa xong, Băng Di lấy điện thoại gọi cho Vân Hy để báo bình an.

Không thôi cô ấy sẽ lo lắng mà ảnh hưởng đến thai nhi.

Gác điện thoại, Băng Di lười nhác nằm xuống giường, cô không thấy Lãnh Mặc Phàm đã đi đâu, dù sao bây giờ trời cũng đã tối, haizzz...thở dài một cái, Băng Di đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Bây giờ trên người cô chỉ mặc áo choàng tắm màu đen của Lãnh Mặc Phàm vì cô không có đồ ở đây.

Đám người hầu thấy Băng Di liền lễ phép cúi chào
" Phu nhân".
Băng Di gật đầu một cái, mặt cô không chút biểu cảm gì hỏi cô hầu bên cạnh
"Mặc Phàm đâu?"
"Dạ, lão đại đang ở phòng hội nghị"
"Phòng hội nghị?"

"Dạ, phòng ở trên tầng ba phu nhân có muốn lên?"
"Không sao, tôi tự đi các người cứ làm việc của mình".
Đám người hầu thấy Băng Di rời đi thì thở phào, sao phu nhân lại lạnh giống lão đại vậy?
Băng Di khó hiểu, chẳng lẽ cô đáng sợ vậy sao? Lắc đầu bỏ đi ý nghĩ đó, Băng Di nhanh chóng đến phòng hội nghị, đang do dự không biết có nên vào hay không, thì phía sau một giọng nói lạnh lùng vang lên
"Cô là ai? Cô không phải người của bang?"
"Phải".

lạnh lùng không kém cô gái kia
Cô gái thấy khó hiểu, không phải người trong bang thì làm sao ở đây được.

Tử Hạ đưa mắt lướt qua một lượt trên người Băng Di, thì khinh bỉ.

Ở đây quyến rũ đàn ông sao? Trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm mài đen? Mà Tử Hạ cô quên mất một điều là trong bang chỉ có mình lão đại mặc áo choàng tắm màu đen.
"Mau rời khỏi đây, trước khi tôi động thủ".
Mặt Tử Hạ vẫn không biến sắc nói, cô là sát thủ hạng ba cũng đã ghê gớm lắm này.

Nhìn cô gái trước mắt, chân yếu tay mềm như vậy, sẽ không có võ đi?
"Tôi không thích"
Băng Di gằn giọng, làm Tử Hạ tức giận máu sôi lên.

Không nghĩ nhiều liền động thủ nhưng rất nhanh Băng Di né được, nhếch mép cười
"Vẫn còn yếu lắm".
Phải, Tử Hạ so về tốc độ vẫn thua Băng Di bởi vì trừ học võ ở bên ngoài ra, Lãnh Mặc Phàm còn đặc biệt dậy cho cô kĩ thuật tránh né, ít nhất bây giờ Băng Di không thể so sánh với sát thủ hạng nhất nhưng sẽ không thua kém gì sát thủ hạng nhì.
Tử Hạ sôi máu tiếp tục công kích Băng Di, mà cô chỉ né vì cô đang mang thai không thể vận động mạnh.


Cách tốt nhất vẫn là vào bên trong phòng hội nghị.

Nghĩ là làm, Băng Di dùng một cước đá tung cánh cửa vang lên cái "rầm".
Mọi người trong phòng bất ngờ quay đầu, nhìn một màn trước mắt họ không khỏi ngạc nhiên.

Hai người con cái đang đánh nhau, mà lúc này Lãnh Mặc Phàm cực kỳ bực mình vì có người xong vào.

Anh nhíu chặt mày, ngước lên nhìn xem ai to gan như vậy.

Nhưng vừa ngước lên, sắc mặt tức giận của anh liền chuyển sang lo lắng.

Bảo bối của anh đang mang thai mà đánh nhau dĩ nhiên là phải lo lắng rồi.

Lãnh Mặc Phàm quát lớn
" DỪNG LẠI!"
Ngay sau tiếng quát của Lãnh Mặc Phàm, Băng Di cứng người, ha, cô đang làm gì vậy? Cô là đang mang thai nha! Băng Di dừng hẳn động tác, nhưng Tử Hạ thì ngược lại.

Cô ta tiếp tục ra đòn, Lãnh Mặc Phàm trán nổi gân xanh vì tức giận.


"Bụp" cú đánh của Tử Hạ bị một bàn tay khác đỡ, Băng Di ngơ ngác nhìn cánh tay chắn trước mặt mình, nếu Lãnh Mặc Phàm không chắn kịp, có phải cú đánh này giáng vào mặt cô?
"Cô-không-nghe-tôi-nói?"
Lãnh Mặc Phàm gằn giọng, Tử Hạ lắp bắp kinh hãi
"Lão...!lão đại...tại cô ta không phải người trong bang"
Tử Hạ vừa nói vừa chỉ tay về phía Băng Di, Lãnh Mặc Phàm mặt lạnh hơn bao giờ hết, gằn giọng nói
"Cô ấy là BANG CHỦ PHU NHÂN".
Im lặng, không tiếng nói...sau câu nói của anh, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Tử Hạ sợ hãi nhìn về phía Băng Di, cô ta là bang chủ phu nhân? Phu nhân được lão đại sủng? Là cô ta? Sao...sao có thể? Tử Hạ nghiến chặt răng, tay cũng không tự chủ siết thành nắm đấm.

Đầu Tử Hạ cúi xuống, giọng nói không tình nguyện vang lên
"Xin...xin lỗi, bang chủ phu nhân".