Băng Di lo lắng nhìn Lãnh Mặc Phàm, do mấy ngày phải lo cho hôn lễ của bọn họ nên anh không có thời gian nghỉ ngơi cho lắm.
Bây giờ còn tiếp khách nữa, Băng Di đau xót nhìn anh nói
"Vậy để em ra với anh?"
"Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi."
Lời vừa dứt cửa phòng đã bị Kỳ Viễn xô cửa, xồng xộc bước vào
"Lãnh Mặc Phàm, cậu hay lắm.
Dám để tụi này ở lại bên ngoài còn cậu vào đây tình chàng ý thiếp hả?!"
Băng Di ngượng đỏ mặt, cái gì gọi là "tình chàng ý thiếp" chứ? Lãnh Mặc Phàm xoa xoa huyệt thái dương, liếc mắt với Kỳ Viễn
"Tôi ra ngoài, cậu có đi không thì bảo?"
Kỳ Viễn nghe trong lời nói của Lãnh Mặc Phàm có sát khí, khuôn mặt tức giận đã thay vào bằng khuôn mặt cún con
"Dĩ nhiên a, đi, chúng ta ra ngoài tiếp khách".
Ra đến cửa còn không quên quay đầu lại nhìn Băng Di nói
"Chị dâu, nghỉ ngơi ha".
Sau khi khách về hết đã là mười một giờ, nên Vân Hy được Kỳ Viễn đưa về, Nam Phong thì đưa Doãn Ca về.
Lãnh Mặc Phàm thì đi đến phòng tân hôn, là phòng tổng thống được Kỳ Viễn chuẩn bị cho anh khi có việc, nhưng đêm nay Lãnh Mặc Phàm lấy đó làm phòng tân hôn.
Lên tầng cao nhất của khách sạn, Lãnh Mặc Phàm mở cửa phòng 6021 ra và bước vào.
Đúng lúc Băng Di vừa tắm xong bước ra ngoài, nhìn thấy anh cô mỉm cười ngọt ngào
"Anh đi tắm đi".
"Được".
Nhìn cánh cửa nhà tắm đóng lại, Băng Di với thở nhẹ nhàng.
Cô đang rất căng thẳng, tuy ở chung với nhau nhưng anh chưa đụng tới cô, cùng lắm là nắm tay, hôn nhau ngủ chung một dường.
Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, nên Băng Di có chút lo lắng cùng hồi hộp.
Băng Di đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, lấy máy sấy tóc làm khô tóc rồi lấy lượt chải đầu.
Lãnh Mặc Phàm từ phòng tắm bước ra, trên người anh không mặc gì cả chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng ngang hong.
Để lộ cơ thể sáu múi, khuôn ngực cứng rắn, Băng Di nhìn mà không để ý, ánh mắt ai kia hiện lên ý cười.
Lãnh Mặc Phàn đi đến ôm đằng sau lưng Băng Di, cô mới hoàn hồn.
Lúc này, mặt đỏ đã lan ra tới mang tai.
"Ông xã..."
Thấy Lãnh Mặc Phàm ôm mình, Băng Di khẽ gọi anh nhưng gọi "ông xã" vào lúc này cô có chút không được tự nhiên.
Lãnh Mặc Phàm không nói gì, chỉ vùi mặt vào hõm cổ hít lấy mùi hương quen thuộc.
Đôi môi bạc của anh hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, Băng Di không tự chủ được mà run rẩy.
Lãnh Mặc Phàm há miệng ngậm lấy vành tai cô, chiếc lưỡi không ngần ngại mà liếm lấy vành tai của Băng Di.
"Ưm...ông xã \~"
Lãnh Mặc Phàm thuận tay xoay mặt Băng Di đối với mặt mình rồi hôn xuống đôi môi ngọt ngào kia, anh tham lam hút lấy vị ngọt trong miệng cô, Băng Di cũng rất phối hợp, hai tay cô quàng qua cổ của anh.
Lãnh Mặc Phàm tự động bế xốc cô lên, Băng Di hốt hoảng không thôi giọng có chút khàn nói
"Ông xã...em chưa chuẩn bị...ưm..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lãnh Mặc Phàm cho nuốt ngược trở lại, anh cúi đầu xuống gặm nhấm đôi môi anh đào kia, giọng đục ngầu
"Không cần chuẩn bị...!cái này là theo bản năng."
Nói xong, bàn tay của Lãnh Mặc Phàm không yên phận mà sờ loạng xọa khắp người cô, bởi vì mới tắm xong nên da của Băng adi rất mát và ửng hồng.
Cô chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mà bởi vì anh sờ loạng mà cảnh xuân thoắc ẩn thoắc hiện.
Lãnh Mặc Phàm buông môi của Băng Di ra, anh hôn xuống chiếc cổ trắng nõn rồi xuống xương quai xanh.
Băng Di không thể nói gì ngoài tiếng ngâm nga yêu kiều, khiến người khác phải mặt đỏ tim đập.
Từng nơi anh hôn làm cho Băng Di cảm thấy nóng, giống như có ngọn lửa đang đốt cháy ở trong người vậy.
"Khó...chịu....ưm...ông xã...khó...chịu...quá".
Băng Di nặng nhọc nói
Lãnh Mặc Phàm lúc này cũng không tha cho cô giọng khàn khàn anh trêu trọc cô.
" Em yêu anh đi bà xã, anh liền chiều em"
" Ưm...!em yêu anh....!ông xã...!ưm...!em khó chịu...!ông xã.."
Lôi Lạc Dương áp môi mình xuống môi cô, bỗng một cảm giác đau đớn khiến cô không ngừng giãy giụa.
Đau giống như xé nát cơ thể Băng Di, nước mắt rơi xuống giọng khàn khàn nói
"Đau...đau quá...hức..."
Lãnh Mặc Phàm đau xót hôn lên những giọt nước mắt của Băng Di, an ủi nói
"Không sao, sẽ hết đau nhanh thôi".
Nói xong, Lãnh Mặc Phàm bắt đầu luận động, nước mắt Băng Di vẫn rơi...!cho đến khi cơn đau qua đi, một khoái cảm dâng lên trong người cô.....