Lão Đại Cưng Chiều Phu Nhân

Chương 16: 16: Dưỡng Thương





Lãnh Mặc Phàm lái xe chạy đến bệnh viện lớn nhất thành phố S, cũng thuộc quản lý của bang Hắc Ưng.

Khi đến nơi Du Tuấn đã đứng sẵn ở đó, Du Tuấn là bạn thân thời trung học của Lãnh Mặc Phàm, sau khi tốt nghiệp đại học anh được Lãnh Mặc Phàm mời về bệnh viện làm việc.

Do là bạn thân với nhau nên anh cũng không từ chối lời mời, Du Tuấn làm việc ở đây đã bốn năm.
Lãnh Mặc Phàm trên tay bế Băng Di đi thẳng đến phòng cấp cứu, Du Tuấn kinh ngạc khi trên tay Lãnh Mặc Phàm bế một người phụ nữ.

Nhưng rất nhanh anh đã lấy được lại tinh thần rồi nhanh chóng đuổi theo, Lãnh Mặc Phàm bị Du Tuấn đuổi thẳng ra ngoài phòng cấp cứu.

Bởi vì Lãnh Mặc Phàm mà ở đây anh sẽ bị áp lực.

Phong Nam cùng Kỳ Viễn cũng có mặt ở đó, còn Bùi Doãn Ca với Vân Hi bị nhẹ hơn nên sau khi khám tổng thể và sơ cứu qua đã đưa vào phòng dưỡng sức để hồi phục sức khỏe.
Lãnh Mặc Phàm đi qua đi lại mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

Tề Phúc chạy vội vào bệnh viện nói gì bên tai Lãnh Mặc Phàm, nghe xong mặt anh giống như Tula từ địa ngục lên vậy.

Anh tức giận đấm mạnh tay vào tường, miệng tức giận nói

"Chết tiệc, lục tung cả trái đất cũng lôi hắn về đây cho tôi."
"Dạ, lão đại".

Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi, ở lại một giây nào nữa anh sẽ bị dọa cho sợ.

Từ trước đến nay lão đại là người có sức chịu đựng rất tốt, nhưng hôm nay lão đại lại tức giận như vậy? Những điều này anh chỉ dám nghĩ ở trong lòng chứ chẳng có cam đảm mà nói ra.

Đợi Tề Phúc đi, Kỳ Viễn mới lên tiếng
"Cậu ta nói gì vậy?"
"Việc này xảy ra là do Nam Hoàng, tên chết tiệc đó dám thuê xã hội đen đến giết Tiếu Di để trả thù việc tôi làm công ty nhà cậu ta phá sản."
Lãnh Mặc Phàm tức giận nói, Phong Nam nghe vậy cũng không nói gì, anh quay người lặng lẽ rời đi đến phòng bệnh của Bùi Doãn Ca.

Anh đang thắc mắc tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy? Trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau ba tiếng, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Du Tuấn gỡ khẩu trang ra, bước lại gần Lãnh Mặc Phàm vỗ vai anh nói
"Đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là ổn,..."

Du Tuấn còn chưa nói xong thì Lãnh Mặc Phàm đã khuất bóng sau cánh cửa phòng, anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Kỳ Viễn cũng rời đi đến phòng Vân Hy, xem thử cô đã tỉnh chưa.
Lãnh Mặc Phàm ngồi ké bên giường bệnh nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Băng Di thì đau lòng, anh đã hứa với sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Vậy mà bây giờ lại để cô bị thương, anh thật cảm thấy chưa bao giờ mình bất lực như thế này.

Cái gì cũng có, muốn thứ gì chỉ cần nói một tiếng liền có người đem tới.

Nhưng người anh yêu thương nhất lại không bảo vệ được.

Lãnh Mặc Phàm cầm lấy tay Băng Di áp vào má mình và nói
"Tiểu Hy, anh xin lỗi.."
"Mặc ...!Phàm...!anh không...!cần...xin lỗi." Băng Di tỉnh lại nghe anh nói xin lỗi mình, cô cảm thấy áy náy vô cùng.

Nếu như cô mạnh mẽ hơn, thì sẽ không phải để cho anh lo lắng như vậy.

Trong lòng Băng Di thầm nói "mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ".
"Bà xã, em tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không?"
"Em không sao.@
Lãnh Mặc Phàm yêu thương hôn lên trán cô, anh vui vì cô đã tỉnh lại.
"Em nghỉ ngơi đi, trong thời gian này không được đi đâu cả."