Hoắc Tiêu cũng không có tỏ vẻ gì sợ hãi, vẫn ung dung chăm sóc Tang Hỷ Dao như thường.
Là một người ba như ông, ông cũng có hơi chút mất tự nhiên và ngại ngùng, cũng rất áy náy.
Sau bữa cơm, ông liền gọi Tang Hỷ Dao vào thư phòng:" Xin lỗi con, là ta có lỗi với mẹ con và con".
" Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa ba à".
" thôi cũng được, con và cậu trai trẻ kia....".
Ông ngập ngừng muốn hỏi Tang Hỷ Dao.
Cô cũng thấy không có gì đáng giấu gì cả, cứ thế nói cho ông biết:" anh ấy là bạn trai của con".
Cô đang cược xem mình có được chấp thuận hay không?.
Tang Triệu Hoàng nghe nói là bạn trai thì như đã đoán trước, đầu mày giãn ra:" được rồi, ta chỉ hỏi như thế, chuyện của con, con có thể tự lo liệu, lúc trước là ta sai, xém nữa, nghe lời con mụ độc ác kia mà gả con cho đám cặn bã kia, ta rất ân hận, nên bây giờ chuyện của con ta sẽ không nhúng tay vào".
" cảm ơn người".
Được chấp thuận rồi, cô vui vẻ, cảm kích nhìn ông.
Để con gái mình nhìn mình với ánh mắt như thế, lại càng làm ông áy náy hơn.
" con hạnh phúc là ta vui rồi, xuống dưới đi".
Ông nói.
" Vâng ".
Cô nhìn ông, lúc trước tuy ông hơi quá đáng nhưng dù sao cũng là ba cô, cũng là một người cha, kết thúc như thế, xem ra có thể không làm tổn thương ai cả.
Cả hai đều nhượng bộ, không phải sao?.
\*
Sắp xếp phòng cho mọi người xong.
Buổi tối liền mở tiệc nướng.
Nhóm người tụ tập mang thức ăn ra ngoài vừa lại nhóm thêm lửa trại.
Jakk còn lấy từ trong xe ra vài chai rượu vang, anh ta muốn mở tiệc tại chỗ này, cô và Tầm Ly Ly bắt tay vào nướng thịt.
Thịt đã được xiêng sẵn đặt vào khay, chỉ cần đặt lên bếp, đợi nó chín rồi lật cho không khỏi bị cháy là được.
Mùi thịt lan tỏa, kích thích vị giác vô cùng ngon miệng, cô còn nướng thêm vài xiêng đậu và nấm, khi chín thì đưa cho Hoắc Tiêu nếm thử.
" có ngon không?".
Cô nhìn hắn.
Hoắc Tiêu đang ăn xiêng nướng, gật đầu:" rất ngon, chính tay Dao Dao làm, cái gì cũng ngon".
Cô hít mắt, lười đáp lời, cô chỉ là nướng, còn những còn việc xiêng và ướp thịt đều do người giúp việc làm.
Tang Triệu Hoàng cũng không quấy rầy bọn trẻ đang chơi, ông ngồi một chút rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tang gia hiện tại hơi vắng vẻ, người giúp việc đã trở về hết rồi.
Chỉ có ông một mình trở về phòng, quãng đường dài không một bóng người.
Lại có chút u ám, rất thích hợp cho những người lén lút làm việc xấu.
Thật trùng hợp, trong đêm nay Tang Tử Du cũng đang ở trong Tang gia, Tang Triệu Hoàng vừa bước đến mở cửa thì liền bị ghì chặt, con dao sắc nhọn đặt sát ở cổ, lạnh lẽo đến thấu xương.
Nếu lỡ tay một chút, bị lưỡi dao cứa qua thì sẽ mất mạng như chơi.
" Im miệng, ông mà la lên, cuống họng của ông sẽ đứt lìa".
Giọng nói khàn khàn, vô cùng kinh dị, Tang Triệu Hoàng đương nhiên rất sợ chết, trên trán đổ đầy mồ hôi, run rẩy:" Được....!được...!tôi sẽ không la lên, Nếu muốn tiền thì đi mà lấy, tôi sẽ đưa tiền".
"Tao không cần tiền của mày, cái tao cần là mạng của mày".
Giọng nói đó lại vang lên, nó bị biến chất, cho nên Tang Triệu Hoàng không thể phân biệt đó là giọng của Tang Tử Du.
Giọng nói thì thầm bên tai, làm cho người khác nghe qua đều sởn gai óc.
" chúng ta không có quan hệ gì, Tại sao lại muốn mạng của tôi".
Ông ấy không phân biệt rõ người đang kề cổ mình là nam hay nữ, chỉ theo quáng tính mà nói ra.
" mày không có thù oán gì với tao?".
Cô ta trợn mắt hung dữ:" Thật như vậy à? ".
" Đúng tôi không có thù oán gì với ai cả".
Ông vội vàng nói.
" Sai rồi, mày chính là có".
Tang Tử Du đẩy ông vào trong phòng, lại đe dọa:" Mau gọi điện cho tao, gọi con gái mày vào đây".
Đang chịu khống chế từ lưỡi dao sắc bén, ông run rẩy, Tang Tử Du lại lại áp chế đe dọa:" mau lên, nếu không mạng sống của mày khó thoát được".
" được...!được".
Tang Triệu Hoàng cầm điện thoại bàn, quay số gọi cho Tang Hỷ Dao.
Tang Hỷ Dao cùng mọi người ở phía dưới đang chơi vui vẻ thì điện thoại của cô reo lên, nhìn đi nhìn lại, chính là số của Tang Triệu Hoàng.
Ông ấy đã lên phòng nghỉ ngơi, sao lại điện cho cô chứ, kỳ lạ, cô ngạc nhiên bắt máy:" alo bố ạ".
Tang Triệu Hoàng lúng túng, phía sau lưng có một người uy hiếp, ông vội vã nói:" con...!con lên phòng ba có chút việc".
Tang Hỷ Dao chớp mi, không đoán ra được ông tìm cô về việc gì, hơi thắc mắc nhưng cô vẫn nghe theo.
" được, con lên ngay".
" Chỉ cho phép một mình nó lên đây".
Tang Tử Du lên giọng nhắc nhở.
Ba Tang cũng hồi hộp, nói vọng vào trong:" chỉ một mình con thôi nhé".
Tang Hỷ Dao khó hiểu:"...!Vâng...!con biết rồi ạ".
Có chuyện gì mà ông ấy lại chỉ muốn gặp một mình cô vậy? Dù sao thì cô cũng phải lên xem ông như thế nào đã.