Hoắc Tiêu cúp điện thoại cũng là lúc đến nơi, một dãy xe đậu trước cửa một biệt thự lớn, áp lực rất lớn.
Trên ban công còn có người cầm súng đứng gác.
" Lão Đại chỉ mời một mình Hoắc Lão Đại".
Câu nói này chứng tỏ chỉ có một mình Hoắc Tiêu mới có thể tiến vào.
" Lão Đại, đừng vào trong đó".
Tất cả thuộc hạ của hắn đều đồng thanh, không biết người bên trong sẽ có cạm bẫy gì, không thể một mình đi vào.
" không sao".
Hoắc Tiêu hơi câu mi, bình tĩnh phất tay, liếc mắt nhìn phía trên ban công một chút, sau đó mặc kệ ngăn cản, đôi chân thon dài bước xuống xe.
Hắn quyết định bước vào khẳng định đã nắm chắc tình hình.
Theo sau người dẫn đường, một mình hắn đơn độc bước vào, trong biệt thự đều được phủ rèm tối om, cách biệt với thế giới bên ngoài, Hoắc Tiêu bước vào, bên trong Sở Lưu đã ngồi sẵn trong đó.
" yoh~ Hoắc Tổng, hôm nay lại gặp mặt rồi".
Sở Lưu đặt ly rượu xuống, đảo mắt.
Hoắc Tiêu không lên tiếng, chỉ hít mắt đứng nhìn hắn.
Sở Lưu làm như không để ý, vẫn gian xảo cười như không có chuyện gì:" chà~ Hoắc Tổng, đừng như thế chứ~ ít ra chúng ta cũng là đối tác mà".
Lúc này thuộc của gã tiến vào, nói khẽ gì đó bên tai gã, gã nhíu mày, lại hướng về phía Hoắc Tiêu cười như mến khách:" lúc nãy thuộc hạ có gì mạn phép thì Hoắc Tổng lưu tình bỏ qua".
" không sao, đổi cái mạng là được rồi".
" đáng lắm, nó chết cũng đáng".
Gã vẫn cứ pha trò.
" dầu mỏ ngon không?".
Hoắc Tiêu không muốn hùa theo, vào luôn ý chính, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Sở Lưu nhướng mày vô tội, gã đương nhiên hiểu Hoắc Tiêu muốn nói gì:"đương nhiên rồi, ôm một mỏ dầu như thế, tất nhiên là nằm mơ cũng cười".
Không có tức cũng không có phẫn, Hoắc Tiêu chỉ nhàn nhạt tỏ vẻ không có ý kiến.
Lúc này chắc đã đến cực hạn, Sở Lưu không còn cười như trước, chắc do dáng vẻ bất cần của Hoắc Tiêu chọc giận, gã ta nói:" Hoắc Tổng, anh có đồng ý cá cược với tôi không?, mỏ dầu này, tôi thắng chắc".
Mỏ dầu nằm trên danh nghĩa của hắn, nhưng mà giao cho chính phủ thì chính phủ lại không thể giải quyết được, bởi vì trong thâm tâm chính phủ e ngại hắc đạo trải dài khắp nước mĩ, thà không nhúng tay chứ không dám đắc tội một trong hai, làm như thế rất bất lợi.
Chỉ có thể mặt đối mặt giải quyết, Sở Lưu hống hách đến như thế!.
?.
Hoắc Tiêu lạnh lùng nhìn gã, hắn câu môi:" được, tôi cá cược, cá cả Sở Tổng, thêm vào cả ba của Sở Tổng, cả dòng họ của anh".
Sở Lưu nghe Hoắc Tiêu tự tin như vậy thì giật mình, sau đó trở lại dáng vẻ ban đầu.
Hoắc Tiêu nhìn hắn:" bây giờ có thể thả người của tôi ra rồi chứ?".
" đương nhiên rồi".
Sở Lưu gật đầu, sai người đem 12 người đưa ra, trong đó có Jakk, anh ta vừa thấy Hoắc Tiêu liền nháo nhào, quần áo bị nhàu nhĩ, tay anh ta còn bị thương, quấn 1 lớp băng thấm máu đã khô.
Hoắc Tiêu không dấu vết nheo mắt càng chặt, đem theo 12 người đi cùng mình, khẽ cười nhìn Sở Lưu:" vậy thì không còn việc gì nữa, Chào Sở Tổng".
Lại bị bỏ mặt, Sở Lưu nhìn Hoắc Tiêu ra vào tiêu sái như thế thì tức giận, ném mạnh ly rượu xuống đất vỡ choang:" Hoắc Tiêu, để xem mày còn kiêu ngạo được đến đâu".
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Bên này, Tầm Ly Ly chỉ hai phút là có mặt tại trường của cô, Tầm Ly Ly ngước nhìn độ cao của tường thành này, vẻ mặt bình tĩnh, là một người được huấn luyện kham khổ suốt nhiều năm, Tầm Ly Ly có thể nhảy qua nó một cách dễ dàng, nhưng muội tứ không làm như thế, chỉ gọi Tang Hỷ Dao ra cổng trường.
Cô không ngờ Tầm Ly Ly nói đến lại đến nhanh như thế, Tang Hỷ Dao nhanh chóng chạy đến, đến nơi thì thở hồng hộc, bước ra khỏi cổng trường:" chị Ly Ly, sao chị đến nhanh vậy?".
Tầm Ly Ly cười, thong thả nói:" chị hôm qua thuê phòng ở gần đây".
Chuyện quan trọng đến mức phải thuê phòng ở gần đây?
Tang Hỷ Dao nghiêm túc gấp đôi, càng xem vấn đề ngày càng nghiêm trọng.
Tầm Ly Ly vì an toàn, không thể đứng ở đây được, lại kéo cô về phòng trọ mình đã thuê, có chuyện gấp, Tang Hỷ Dao đâu còn tâm trạng gì mà đánh giá căn phòng, chỉ biết nó rất tốt.
! !
Sau khi nghe Tầm Ly Ly kể xong, mày liễu của cô nhíu lại càng chặt, cô chỉ nghĩ Hoắc Tiêu làm tổng giám đốc của một công ty, không biết ở phía sau lại là!
Tầm Ly Ly nhìn cô thẫn thờ, thầm nghĩ cô cần thời gian để thích ứng, Tầm Ly Ly vỗ vỗ vai cô:" em cũng đừng trách Lão Đại, anh ấy không cho em biết vì muốn tốt cho em".
Tang Hỷ Dao hoàn hồn:" em không có trách anh ấy, em hiểu".
Khi biết được sự việc, cô thật không có ý trách Hoắc Tiêu, chỉ khó chịu trong mấy năm rời đi, hắn đã cực khổ như vậy.
" anh ấy có sao không?".
Nếu biết trước như thế! nếu biết trước!.
.
Cô cũng không thể ngăn cản hắn được, Jakk cũng là bạn của cô, mà hắn lại gánh vác quá nhiều mạng người, hắn không thể không đi.
Tầm Ly Ly ôm lấy cô, an ủi:" tin tưởng Lão Đại sẽ không sao, anh ấy rất giỏi".
Cô nặng nề gật đầu:"!.
vâng ".
" vậy thì tốt, nếu em đã biết thì chị không giấu em bữa, em cũng biết hiện tại em rất nguy hiểm, chỉ nghĩ em nên dọn ra khỏi kí túc xá một thời gian".
Tang Hỷ Dao không trả lời, nghĩ nghĩ Tầm Ly Ly nói rất đúng, vả lại cô cũng đã hứa với hắn, vì thế chấp nhận.
Mang tâm trạng nặng nề trở về phòng dọn đồ.
.