Lão Công Thực Tập

Chương 57: Bắt cóc (thượng)




Buổi tối Bắc Đường Yên phải làm thêm giờ, bản kế hoạch hợp tác có vấn đề cho nên cô phải ở lại giải quyết, Viêm Liệt sau khi tan việc liền đến nhà gỗ nhỏ, hôm nay anh có hẹn với Lôi đại ca tiếp tục học nấu nướng.

Trước kia anh vẫn cảm thấy nấu cơm là một chuyện rất phiền phức lại không cần thiết, nhưng mà lần trước anh nấu cơm chiên trứng cho Bắc Đường Yên được cô đánh giá rất cao, anh mới thấy nấu cơm cho người mình yêu ăn là một chuyện thập phần vui vẻ, nhìn thấy Bắc Đường Yên từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn mình làm, cái loại cảm giác thoả mãn đó không phải chuyện nào cũng có thể so sánh được, cho nên, anh khẩn cấp muốn học nhiều thức ăn dinh dưỡng hơn, hi vọng không lâu nữa trong tương lai anh có thể vì Bắc Đường Yên làm ra một bàn tràn đầy thức ăn, để cho cô ăn thật vui vẻ.

Viêm Liệt đi theo bên cạnh Lôi Hàn Lăng, nhìn anh nấu ăn, bởi vì quan hệ giữa anh và Hàn Lăng, cho nên anh ấy đều làm thức ăn bổ dưỡng cho cha anh mỗi khi anh tới, Viêm Liệt vừa học vừa chờ, đợi đến khi Lôi Hàn Lăng làm xong liền mang đến bệnh viện, đưa cho mẹ bồi bổ cho cha, vậy cũng là một công đôi chuyện.

Lúc anh đến bệnh viện đã hơn sáu giờ, cha Viêm và mẹ Viêm đang nói gì đó.

“Cha, hôm nay cảm thấy như thế nào, con có mang cho cha một chút thức ăn lót dạ.” Viêm Liệt đem vật giữ ấm đang cầm trong tay đưa cho mẹ Viêm, quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ cha mình.

“Tiểu Liệt, cha rất khoẻ, con đi làm bận rộn như vậy không cần thường xuyên đến thăm cha.” Cha Viêm vui mừng nhìn Viêm Liệt, có một loại kiêu ngạo của người làm cha.

“Không có sao, con tan việc rồi, sẽ không làm trễ nãi công tác.” Mỗi lần anh tới cha đều nói như vậy, làm cho Viêm Liệt cảm thấy có chút uất ức, cha ngã bệnh mà vẫn còn lo lắng cho mình.

“Ừ, tiểu Liệt, cha nghe mẹ con nói, cô bé kia là bà chủ của con sao?” Đầu tiên cha Viêm gật đầu một cái, sau đó giống như là nhớ ra điều gì đó, có chút lo lắng nhíu mày.

“A, dạ, đúng vậy.” Viêm Liệt không nghĩ tới cha lại hỏi bất ngờ như vậy, có chút cảm giác có lỗi gật đầu trả lời.

“Các con ở chung một chỗ?” Cha Viêm nói rất nhỏ.

“Dạ, con rất thích cô ấy.” Viêm Liệt thành thực trả lời, sau đó quan sát vẻ mặt của cha.

“Tiểu Liệt, con vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện, cha không muốn can thiệp vào cuộc sống của con, nhưng mà, con nghĩ các con ở chung một chỗ sẽ thích hợp sao, cô gái đó như vậy, cha có chút bận tâm.” Cha Viêm nói rất đúng chuyện làm Viêm Liệt lo lắng, mặc dù xã hội bây giờ rất hiện đại không giống như lúc trước, nhưng môn đăng hộ đối là chuyện rất thực tế, cô gái kia mặc dù tốt, nhưng mà không thích hợp với tiểu Liệt.

“Cha, cha đừng lo lắng, hai chúng con rất tốt, thật.” Viêm Liệt biết cha quan tâm mình, trong lòng anh rất cảm động.

“Ai, tốt là được rồi, nếu như có chỗ nào không tốt cũng đừng gạt cha, mặc dù bệnh của cha là con bé giúp đỡ, nhưng mà, con trai à, con không thể bởi vì cha mà uỷ khuất mình.”

Cha Viêm đỏ vành mắt, đây là chuyện làm ông lo lắng nhất, ông chỉ sợ bởi vì bệnh tình của mình mà con trai chịu uỷ khuất trong chuyện tình cảm, ông đã nghe vợ mình kể về cô bé kia, đó là một người rất mạnh mẽ, tiểu Liệt lại ôn hoà và thiện lương, người làm cha này rất lo lắng con trai sẽ bị người ta khi dễ.

“Cha, cha nói bậy gì vậy, con đâu có chịu uỷ khuất, con rất vui vẻ, chỉ cần bây giờ bệnh của cha tốt lên thì con sẽ càng vui vẻ, sau này cha cũng đừng suy nghĩ lung tung, dưỡng bệnh thật tốt là được.”

Viêm Liệt biết cha nói những lời này là muốn tốt cho anh, ông ấy cả đời không cầu xin người khác giúp đỡ, cảm thấy bởi vì mình mà uỷ khuất con trai phải chịu đựng, nhưng mà anh không có cảm thấy uỷ khuất, mặc dù ban đầu bởi vì bệnh tình của cha cho nên mới có quan hệ hợp đồng như vậy, nhưng mà anh có thể trở về bên cạnh Bắc Đường Yên làm anh rất vui vẻ, lúc này ngay cả một chút xíu không thoải mái cũng biến mất ở nơi nào rồi.

“Ai, con trai đã lớn rồi, ngại cha phiền, tốt lắm, cha không nói nữa, chỉ cần con vui vẻ là được rồi, nhưng mà, nếu như các con là nghiêm túc, có phải nên tìm thời gian giới thiệu cho cha biết không.”

“Cha, nhất định có cơ hội.” Viêm Liệt nghiêm túc gật đầu, nhận được sự đồng ý của cha, trong lòng anh không khỏi xuất hiện một chút ngọt ngào.

........

Một ngày nào đó trong tháng năm, nhiệt độ cao đến nỗi làm người ta không chịu nỗi, ngoài trời nóng bức làm cho người ta căng thẳng cau mày, ngay cả buổi tối cũng khó chịu đến nỗi không muốn ra ngoài.

Hôm nay Viêm Liệt lại làm thêm giờ, mấy ngày nay công ty có một dự án hợp tác lớn, những nghành có liên quan đều phải thêm giờ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Bắc Đường Yên cũng bắt đầu không ổn định, hai người mặc dù làm chung công ty, ở cùng nhà, nhưng buổi tối tan việc rất ít khi cùng nhau về nhà, hôm nay cũng vậy, anh ở công ty làm thêm giờ đến hơn chín giờ mới rời đi, mà Bắc Đường Yên đã sớm đi tham gia một tiệc rượu, không biết bây giờ đã về chưa.

Nghĩ đến Bắc Đường Yên, bước chân Viêm Liệt tăng nhanh rất nhiều, mặc dù ngày nào cũng gặp mặt, nhưng vẫn làm anh mong đợi lần gặp mặt tiếp theo sau khi hai người tách ra.

Chín giờ cũng không coi là tối lắm, trên đường về nhà, Viêm Liệt vẫn có thể thấy vài người đi đường, nhưng không biết vì sao, anh luôn có cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú, kể từ sau lần bị đánh ngất đi, anh cực kỳ cẩn thận ở phương diện này, anh không có quên lần đó mang tới hậu quả gì.

Càng đi Viêm Liệt càng cảm thấy không đúng, lúc anh lái xe đến chung cư mới thở phào nhẹ nhõm, chung cư này không giống nhà trọ của anh, bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, chưa từng phát sinh ra vụ án cướp bóc nào, Viêm Liệt nghi ngờ có phải mình nhạy cảm quá hay không, nhưng mà anh vẫn cảm thấy không thoải mái, anh có chút do dự, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không phát hiện được cái gì, anh tìm kiếm căn nhà quen thuộc, Viêm Liệt rất vui khi phá hiện ở đó có ánh sáng, nói cách khác Bắc Đường Yên đã về, không do dự nữa, Viêm Liệt đi vào, anh chào hỏi với bảo vệ và đi tới trước thang máy, khoảng một phút sau thang máy mở ra, anh đi vào, cửa thang máy dần dần khép lại.....Khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại Viêm Liệt liền cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm, sau đó anh chìm vào trong bóng tối.

Lần nữa Viêm Liệt tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi hơi đong đưa, mở mắt nhìn quanh bốn phía, anh kinh ngạc phát hiện thì ra mình đang ở trên phi cơ trực thăng.

“Viêm tiên sinh, anh đã tỉnh?” Giọng nói của một người đàn ông từ trên đầu Viêm Liệt vang lên, Viêm Liệt có chút phí sức cử động thân thể, tứ chi bủn rủn, hình như anh trúng thuốc.

Sau mấy lần giãy giụa, rốt cuộc Viêm Liệt cũng thấy được tướng mạo của người trước mặt.

“Hoàng Phủ tiên sinh, anh đây là ý gì?” Viêm Liệt cau mày nhìn Hoàng Phủ Dật Đình, cảnh tượng như vậy thật là quá mức kỳ lạ, mặc dù anh không biết tại sao lại xảy ra tình huống như thế này, nhưng mà anh khẳng định đối phương không có ý tốt.

“Không có ý gì, tôi mời anh đến nơi này làm khách, Viêm tiên sinh sẽ không cự tuyệt đi.”

“Tại sao?” Viêm Liệt sẽ không ngu nói ra anh cự tuyệt, người đàn ông này có đầy đủ dối trá, bắt cóc người ta mà còn nói chuyện dễ nghe như vậy.

Viêm Liệt nhìn bên ngoài một chút, bây giờ là ban đêm, anh không biết thời gian đã qua bao lâu, Yên có phát hiện anh mất tích hay không, có lo lắng cho anh hay không.

“Hừ, Viêm Liệt, sinh viên năm tư nghành tài chính học viện Hoàng Gia, hai mươi bốn tuổi, gia đình bình thường, còn có một em trai đang học cấp ba, người bình thường điển hình, bộ dáng này của ngươi làm sao có thể xứng với Bắc Đường Yên, tại sao ta mời ngươi lại đây sao, ngươi còn không rõ ràng sao, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi nằm mơ đi!”

Hoàng Phủ Dật Đình bởi vì ghen tỵ mà cặp mắt đỏ ngầu, từ sau khi hắn bị Bắc Đường Yên cự tuyệt ở trong phòng làm việc, hắn lại mời Bắc Đường Yên đi ăn lần nữa, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối, mà một lần cuối cùng là vào ba ngày trước, hắn xông vào phòng làm việc của Bắc Đường Yên, hết sức không cam lòng hỏi Bắc Đường Yên tại sao lại đối xử với hắn như vậy, lại nhận được cảnh cáo lạnh như băng của cô, đuổi hắn lập tức rời đi nơi đó, nếu không cô sẽ không khách khí!

Dĩ nhiên hắn không sợ Bắc Đường Yên cảnh cáo, không cam lòng lại tiếp tục dây dưa, lại bị hai bảo vệ đuổi ra khỏi cửa, hơn nữa đêm đó hắn còn nhận được điện thoại cảnh cáo của Hoàng Phủ Hiên, kêu hắn lập tức trở về, nếu không xử lý theo gia pháp!

Gia tộc Hoàng Phủ là một gia tộc hết sức cổ xưa, tộc trưởng là người có quyền lợi cao nhất trong gia tộc, mà Hoàng Phủ Hiên chính là thế hệ sau của tộc trưởng, hắn không có quyền lợi phản kháng, trừ khi hắn muốn làm kẻ địch của toàn gia tộc Hoàng Phủ!

Cho nên, hắn tức giận, hắn không cam lòng, hắn âm thầm tìm thế lực cho mình, thuê binh đoàn nổi danh nhất thừa dịp đêm tối bắt Viêm Liệt tới đây, hắn không tin Bắc Đường Yên có thể mặc kệ, chỉ cần Bắc Đường Yên đuổi theo, đến địa bàn của hắn, rất nhiều chuyện liền trở nên dễ dàng.

Khi đó cho dù Hoàng Phủ Hiên muốn can thiệp cũng không được, coi như anh bị trục xuất khỏi gia tộc Hoàng Phủ cũng được, anh không thể buông tha cho Bắc Đường Yên đơn giản như vậy!

Nghĩ như vậy, ánh mắt Hoàng Phủ Dật Đình thoáng qua một tia ngoan độc, mà Viêm Liệt vẫn luôn nhìn biểu tình của hắn, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Anh muốn làm cái gì?” Viêm Liệt biết Hoàng Phủ Dật Đình đã điều tra tư liệu của anh, thế nhưng anh không để trong lòng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, câu nói này làm tổn thương lòng của anh, khi anh lựa chọn ở chung một chỗ với Bắc Đường Yên, anh liền tự nói với mình, lời như vậy anh nhất định sẽ nghe được, người khác đánh giá như thế nào cũng không liên quan đến anh, nhưng tại sao trong lòng anh lại ê ẩm như vậy!

“Đừng có gấp, ngươi sẽ biết rất nhanh!” Hoàng Phủ Dật Đình khinh thường nhìn Viêm Liệt, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến tình cảnh khi Bắc Đường Yên đến tìm hắn, hắn nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này làm Bắc Đường Yên hồi tâm chuyển ý, hắn nhất định có thể chứng minh người đàn ông bình thường này không đáng để cô yêu!

Bởi vì ghen tỵ, bởi vì không cam lòng, lúc này Hoàng Phủ Dật Đình đã không còn dáng vẻ ưu nhã và phong độ ngày thường, ở trong thống khổ khi không chiếm được tình yêu, hắn có một loại xúc động cùng chết chung với người mình yêu.

Anh không khỏi lo lắng khi nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Hoàng Phủ Dật Đình, không phải là vì chính anh, mà là vì Bắc Đường Yên, Yên, mặc dù anh rất muốn nhìn thấy em, nhưng mà anh thật không hy vọng bởi vì gặp anh mà em chịu bất cứ tổn thương gì, Viêm Liệt cảm thấy có chút ủ rũ, tại sao anh lại để mình rơi vào trong hoàn cảnh như thế này, nhưng mà không thể buông xuôi hi vọng, anh nhất định phải tìm cơ hội trốn đi, không thể để Bắc Đường Yên vì anh mà chịu bất cứ nguy hiểm nào!