Lão Công Thực Tập

Chương 32: Mưa gió (1)




Chủ nhật, suốt một ngày Bắc Đường Yên đều ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện, có chút không yên lòng đem ánh mắt quét về phía điện thoại di động bên cạnh, sau đó sắc mặt của cô trầm xuống theo ánh mặt trời biến mất ngoài cửa sổ.

Bắc Đường Yên không phải là một người thích chờ đợi, cô thích chủ động ra trận, nhưng mà cô cảm thấy với quan hệ của cô và Viêm Liệt bây giờ đã làm cho Viêm Liệt có cơ hội chủ động hơn, như vậy có thể chứng minh anh đối với cô là có lòng, mà không phải bởi vì cô chủ động mà bị động phản ứng, nhưng mà cô đã chờ đợi một ngày cũng không đợi được điện thoại của Viêm Liệt, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Nhưng mà, cô cũng không phải là người tính toán chi li, chỉ là có hơi thất vọng mà thôi.

Do dự một chút, khi Bắc Đường Yên nhìn thấy kim dài trên đồng hồ treo tường chỉ tám giờ tối, cô quyết định gọi cho Viêm Liệt.

Bấm dãy số hết sức quen thuộc, chờ đợi khoảng năm giây điện thoại liền được nhận.

“Ngài khoẻ, xin hỏi muốn tìm ai?”Giọng nói của một cô gái từ trong điện thoại truyền ra, trong nháy mắt Bắc Đường Yên liền nhíu mày.

“Viêm Liệt có ở đây không?” Mặc dù không vui nhưng giọng nói của cô vẫn rất bình thường, nhưng mà mặc kệ cô gái này là ai, cô cũng đã quyết định muốn biết rõ rồi.

“Viêm Liệt đang tắm, ngài có chuyện gì không, đợi lát nữa anh ấy đi ra tôi sẽ chuyển lời, được không?”

Bắc Đường Yên có thể cảm giác được đối phương do dự một lát sau đó mới cố làm khó nói ra những lời này, giọng nói làm ra vẻ làm cô khinh thường ở trong lòng cười lạnh.

“Thật ngại quá, tôi không có chuyện gì cần người thứ ba chuyển lời cho anh ấy.” Bắc Đường Yên nói xong câu đó liền hết sức không lễ phép cúp điện thoại, sau đó như đang suy nghĩ chuyện gì nhìn điện thoại ngẩn người.

Bắc Đường Yên không biết những cô gái khác khi gặp tình huống như thế này sẽ giải quyết thế nào, nhưng với cô, đây là một mánh khoé hết sức buồn cười, cái cô gái nghe điện thoại đó mặc dù đã giả bộ hết sức tự nhiên, nhưng cô có thể nghe được bên trong lời nói đó là sự giả dối và khoe khoang, rất rõ ràng đối phương cũng biết cô, hơn nữa còn có địch ý với cô, giống như cú điện thoại này cô ta đã đợi thật lâu, nếu không tại sao lại đúng lúc như vậy!

Bắc Đường Yên tin tưởng Viêm Liệt sẽ không phản bộ cô, nhưng mà cô rất nghi ngờ tại sao điện thoại của Viêm Liệt lại bị một cô gái bắt máy, hơn nữa còn có chút tức giận, vì cô gái bắt điện thoại của Viêm Liệt có thể chứng minh cô ta và anh nhất định có quen nhau, chẳng qua là cô không biết hai người đã quen nhau đến mức độ nào mà thôi.

Đột nhiên cô có cảm giác hối hận khi kêu Văn Mẫn rút hết tất cả sự theo dõi Viêm Liệt, nếu không cô có thể rất nhanh đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà cô cũng cảm thấy không cần kêu người đi điều tra nữa, cô nên cho Viêm Liệt một cơ hội giải thích, đối với tình yêu cô muốn dũng cảm nếm thử mọi cảm giác khi yêu là như thế nào, mặc dù nhiều lúc sẽ mất khống chế khỏi tay mình, nhưng cũng không quá đáng lắm, có thể coi đây là tình thú.

Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, vẻ mặt thay đổi liên tục không chút nào che dấu, làm cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm....

Bởi vì trong nhà còn đang sửa chữa nên buổi tối hôm đó Bắc Đường Yên cũng không về nhà, vẫn ở lại phòng nghĩ ngơi trong công ty, buổi sáng thứ hai Viêm Liệt đến trước cửa chung cư của Bắc Đường Yên đợi cô nhưng không thấy, Viêm Liệt cũng đoán được Bắc Đường Yên có thể là ở lại trong công ty, cho nên lúc không tìm được Bắc Đường Yên anh liền trực tiếp đi đến công ty.

Gọi một cuộc điện thoại, Viêm Liệt có chút do dự, anh muốn gọi cho Bắc Đường Yên nhưng bây giờ là giờ làm việc, không biết Bắc Đường Yên đang làm gì, có ảnh hưởng đến công việc của cô hay không.

Ngày hôm qua anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lát nhưng lại ngủ thẳng tới khuya mới rời giường, sau đó bụng đói cồn cào nên ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp, cho đến sáng hôm nay đứng dậy mới thấy đã khá hơn nhiều, liền vội vội vàng vàng đi tìm Bắc Đường Yên, sau đó không tìm được ở chung cư liền đi đến công ty, anh vẫn chưa mua được điện thoại di động, tính toán buổi trưa được nghĩ sẽ đi mua một cái.

Do dự lại do dự, Viêm Liệt quyết định gọi điện thoại cho Bắc Đường Yên thì tốt hơn, dù sao điện thoại di động của anh đã bị mất, không biết Yên có gọi cho anh không đây.

Bấm điện thoại, chờ đợi khoảng mười giây điện thoại liền được nhận.

“Em đang họp, có chuyện gì lát nói sau.” Giọng nói của Bắc Đường Yên rất nghiêm túc, hơn nữa sau khi nói những lời này liền lập tức cúp máy.

Viêm Liệt nhìn điện thoại trước mặt có cảm giác mờ mịt, anh cảm thấy trong điện thoại truyền tới một giọng nói hết sức xa lạ, không phải, phải nói là giống như một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì anh nghĩ Bắc Đường Yên phải là như thế, mà xa lạ còn lại là bởi vì mấy ngày nay chung sống với anh chưa bao giờ Yên dùng loại giọng nói này để nói chuyện.

Không biết vì sao Viêm Liệt cảm thấy có chút khó chịu, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu cười nhạo mình suy nghĩ lung tung, có phải mọi người khi yêu điều như vậy không, giống như người ngu ngốc.

Viêm Liệt tự nói với mình nên bình tĩnh làm việc thôi, anh chỉ là người mới còn phải cố gắng rất nhiều chỗ, không thể suy nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm, nhất là khi anh cũng muốn cho Yên thấy sự cố gắng và thành tích của mình, để cho cô công nhận sự tồn tại của mình, đây mới là mục đích ban đầu anh đi tới nơi này.

Viêm Liệt chuyên tâm vào công việc, mà lúc này Bắc Đường Yên đang đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, không nói gì đứng nhìn bầu trời!

Buổi sáng, cô nghĩ mình nên nói cho Viêm Liệt một tiếng là cô đang ở trong công ty, tránh cho anh lại tới trước cửa chung cư chờ cô, cho nên liền gọi điện, không nghĩ rằng điện thoại vang lên ba tiếng sau đó liền bị đối phương cắt đứt, trong lúc Bắc Đường Yên đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì thì một tin nhấn đa phương tiện được gửi tới.

Bắc Đường Yên do dự một lát nhưng không có mở ra, sau đó một tin lại một tin, cả ba tin nhấn đều được gửi đến từ điện thoại Viêm Liệt.

Bắc Đường Yên đợi một lát, xác định không có tin nhấn tới nữa mới mở hộp thư, kiểm tra nội dung tin nhấn đa phương tiện.

Tin nhấn không có bất kỳ một chữ viết dư thừa nào, ba tin nhấn đều là hình ảnh, hình được chụp rất đẹp, rất giống thật, làm cho người ta dễ dàng nhìn ra được người đàn ông trong tấm hình, chính là gương mặt hết sức đẹp trai của Viêm Liệt, sau đó bên cạnh anh là một người phụ nữ không rõ mặt, nửa người trên của hai người quấn quít ở chung một chỗ, còn nữa người dưới bị dấu ở trong chăn, làm người ta muốn nghĩ như thế nào cũng được.

Ba tấm, mỗi tấm mỗi góc độ khác nhau, nhưng lại đều cùng một hình ảnh, Bắc Đường Yên rất kiên nhẫn xem xét ba tấm hình này, sau đó khép lại điện thoại di động, nhẹ nhàng đặt điện thoại trên bàn, ngồi yên một chỗ, suy nghĩ trong đầu cứ như ẩn như hiện, không biết đang nghĩ gì.

Cả buổi sáng hôm nay Bắc Đường Yên đều ở trong trạng thái này, cho đến khi Viêm Liệt gọi tới, Bắc Đường Yên nhìn mã số cũng biết điện thoại nội bộ trong công ty, cũng biết là ở phòng làm việc của Viêm Liệt, không do dự, cô chỉ là đợi mấy giây, sau đó bắt điện thoại, chưa đợi đối phương mở miệng liền nói ra những lời muốn nói rồi cúp điện thoại, sau đó mới khôi phục lại trạng thái vừa rồi.

Nhưng mà tình trạng như vậy cũng không kéo dài được lâu, khoảng hai mươi phút sau Bắc Đường Yên cầm lên điện thoại nội bộ gọi Văn Mẫn vào.