Lão Công Sủng Thê

Chương 9: Nhất định phải kiềm chế




Vu Lạc An phỏng vấn xong Diệp Ngôn mới đi vào, hắn bước thẳng tới chỗ cô rồi... nhìn!

Hắn nhìn ngang, nhìn dọc, ngó trái, ngó phải rồi đi vòng quanh, tất cả chỉ để muốn xem cô gái này có điểm gì khác biệt.

Vu Lạc An xiết nhẹ nắm đấm, nhịn, hắn là chủ ở đây, nhất định phải kiềm chế.

Vậy nên cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với hắn: "Diệp tổng, anh có vấn đề gì sao?"

Diệp Ngôn: "Không có!"

Không có, không có mà nhìn bà đây như muốn ăn luôn vậy. Mấy vị giám khảo trong phòng cũng cảm thấy ông chủ hôm nay có gì đó không đúng a~

"Vậy tôi có thể ra ngoài chưa?" Cô rất muốn nói, anh à, tôi đứng đây năm phút như pho tượng chỉ để chờ anh "nhìn" thôi đó, bà đây muốn ra ngoài. Nhìn mấy vị tiền bối kia xem, ánh mắt của họ có chút thăm dò, hẳn là đang hiểu nhầm cô và Diệp Ngôn có gì đó bất chính rồi.

Cái tên họ Diệp kia đâu để ý cái này, hắn chỉ muốn biết Vu Lạc An rốt cuộc là người sắc nước hương trời, thú vị cỡ nào mà có thể khiến Hạ Cảnh Thiên vì cô mà ngồi trong sở cảnh sát hai lần mà thôi.

Rất muốn hỏi, nhưng hắn đương nhiên cũng biết cái gì nên cái gì không nên, mà vấn đề Hạ Cảnh Thiên có dính líu tới nữ nhân chính là vấn đề không nên nói nhất, chỉ cần một chút để người khác nghe được nói không chừng lại trở thành đề tài xôn xao trên mạng, lúc đó anh họ sẽ giết hắn mất.

Diệp Ngôn: "Cô có thể đi."

Đến khi Vu Lạc An đã khuất sau cánh cửa rồi hắn mới quay sang hỏi mấy vị giám khảo: "Cô ta thế nào?"

"Biểu hiện khá tốt, cộng với khuôn mặt kia nữa rất có triển vọng." Một người nói.

"Tôi biết rồi, làm tiếp việc của các vị đi."

Lên đến văn phòng, Diệp Ngôn liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Cảnh Thiên.

"Alo, anh!"

"Có gì nói mau?"

Có thể vô tình hơn nữa được không? Em là em trai anh đó, sao lúc nào anh cũng ghét bỏ em vậy?

"Anh, Vu Lạc An cô gái đó biểu hiện khá tốt, khả năng cao sẽ..."

"Vu Lạc An?" Diệp Ngôn đang hào hứng nói thì bị Hạ Cảnh Thiên ngang nhiên cắt ngang, anh đang xem dở tài liệu cũng phải đặt xuống, ánh mắt lạnh đi rất nhiều.

Hồ Minh đứng bên cạnh thầm gào thét, Diệp Ngôn, cái tên ngu này!

Mà ai đó ở đầu dây bên kia vẫn chưa hiểu cơ sự gì, thản nhiên trả lời: "Vâng, là Vu Lạc An."

Hạ Cảnh Thiên liếc mắt tới chỗ Hồ Minh một cái, khiến anh ta lạnh hết cả sống lưng rồi mới quay qua nói với điện thoại: "Cậu cũng quản chuyện của tôi khá nhiều nhỉ? Có phải dạo này rất rảnh không?"

Diệp Ngôn giờ mới ý thức được mình đang làm chuyện gì, thật đúng là ngu hết chỗ nói, tự dưng lại khai ra chuyện mình lén quan sát anh, giờ thì hay rồi, anh kiểu gì cũng...

"Gần đây công ti có dự án thu mua một khu đất dưới chân núi Lâm An để xây khách sạn phục vụ khách du lịch, tôi thấy để cậu và Hồ Minh đi có vẻ rất thích hợp đó." Hạ Cảnh Thiên vừa nói anh vừa gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt thì rất thư thái, nhưng thật ra lòng anh lại âm u vô cùng.

Hai người này dám lén lút tìm hiểu Vu Lạc An sau lưng anh, vậy để họ chịu khổ một chút cũng không quá đáng nhỉ?

Hồ Minh đứng bên cạnh boss, thầm chửi Diệp Ngôn một trăm lần, cái tên ngu không biết giữ mồm miệng này.

Có biết không, dưới chân núi Lâm An cách khá xa vùng đô thị, giao thông hay các dịch vụ tiện ích khác đều không thuận lợi, lần này mà đi một tháng không biết đã xong chưa nữa.

Hu hu boss ơi, em biết lỗi rồi, boss tha cho em đi...

Diệp Ngôn mếu máo: "Đại ca, xin hạ thủ lưu tình, em chỉ đang tò mò chút thôi. Anh xem, công ti vừa tuyển người mới, em mà đi thì ai điều hành nó, anh xem có đúng không?" Hắn không muốn tới nơi khỉ ho cò gáy đó, sóng ở khu đó rất yếu, hắn thực sự chịu không nổi đâu.

Hạ Cảnh Thiên vẫn không chút động lòng, nói: "Cậu cảm thấy tôi không thể làm tốt sao?"

"Không phải, là em sợ anh một mình điều hành tập đoàn lớn như vậy, lại còn phải quan tâm đến các lĩnh vực khác thuộc Giang Huyên, sợ anh mệt quá đó mà." Mặc dù có chút khoa trương, nhưng tâm ý của em đều là thật đại ca ơi, tha cho em một mạng đi.

"Cậu còn nói nhiều thì đi khỏi về!"

Diệp Ngôn từ giọng điệu nịnh nọt sau khi nghe câu này liền nghiêm túc trở lại, trả lời: "Rõ rồi đại ca, em lập tức chuẩn bị ngày mai xuất phát." Sau đó thì tắt máy.

Hạ Cảnh Thiên đặt điện thoại xuống, nhìn sắc mặt của Hồ Minh, hỏi: "Rất oan ức sao?"

Hồ Minh: "Không ạ! Làm việc cho boss khiến em thấy rất vinh dự, cảm ơn boss đã tin tưởng mà giao trọng trách nặng nề này cho em." Nội tâm khóc một dòng sông...

"Tốt! Làm không xong thì đừng quay về."

Ba từ "đừng quay về" kia được Hạ Cảnh Thiên cố ý nhấn mạnh, dứt khoát, vừa là mệnh lệnh, vừa là cảnh cáo.

Chuyện của anh, trước nay đều do Hồ Minh xử lí, nhưng không có nghĩa là anh ta được tự ý chuyện riêng của anh, phải phạt một lần thì cả Hồ Minh và Diệp Ngôn mới nhớ được.

Hai người này là hai người thân cận nhất bên cạnh anh, anh đương nhiên cũng không tức giận gì bọn họ, lần này để họ đến đó thị sát, ngoài lí do trên kia ra thì một phần còn vì công việc này khá quan trọng, cần phải là người mà anh có thể tin tưởng. Cho bọn họ đi, cũng là một kiểu rèn luyện.

Anh ngửa người ra sau dựa vào thành ghế, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh chạy loạn của Vu Lạc An, cô gái đó...

Sao anh lại nhớ tới cô gái đó nữa rồi?

Một cô gái trên người không có thứ gì, tại sao lại hết lần này tới lần khác bị truy sát? Thân thế của cô ta hẳn là không bình thường đâu nhỉ?

[Nấm: Đại cưa, bả có bình thường hay không cũng đâu liên quan đến anh]

Nhà của Phan Vân Ly.

Vừa bước vào cửa, Hạt Đậu nhỏ đã lao ngay vào lòng của Vu Lạc An để chiếm tiện nghi, hỏi cô: "Cô An An, cô phỏng vấn có tốt không?"

Ôi cái giọng trẻ con non nớt ấy, ngọt đến chết ruồi luôn.

Cô xoa xoa đầu thằng bé trả lời: "Cũng khá tốt."

"Vậy giờ chỉ cần chờ kết quả thôi phải không?" Phan Vân Ly vừa cầm quả táo lên cắn vừa hỏi.

"Đúng vậy."

"Hay lắm tình yêu, tớ rất mong chờ tới ngày cậu đứng lên đầu của Vu Thuần Nhã, cho con mẹ đó tức chết luôn đi."

Xem kìa xem kìa, nói đến Vu Thuần Nhã, Phan Vân Ly xem chừng còn lửa giận nặng nề hơn Vu Lạc An nữa.

"Vu Thuần Nhã đó là người xấu sao?" Hạt Đậu nhỏ hỏi lại, đã mấy lần thằng bé nghe thấy cái tên này, hình như mẹ và cô An An đều ghét cô ta.

Phan Vân Ly đi tới véo má con trai một cái, trả lời: "Đúng rồi đó con trai, cô ta không chỉ xấu, mà còn đáng ghét, khó ưa, chuyên làm hại cô An An của con đó."

Thằng bé bỗng chốc mặt lạnh đi, ghi nhớ vào đầu cái tên này, những người làm hại cô An An đều không phải người tốt.

Thấy biểu hiện này của Hạt Đậu nhỏ, Vu Lạc An lườm Phan Vân Ly một cái, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, mấy chuyện ân oán của người lớn này vẫn là không nên biết thì hơn.