Lão Công Là Sói

Chương 3: Hoàn




7

Lúc tôi quay lại, Cố Cảnh đáng thương trốn dưới gậm bàn, run rẩy cuộn người lại.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy mới chui ra từ gậm bàn, duỗi hai bàn chân nhỏ ra muốn tôi ôm ôm.

Ngay sau khi được bế lên, Cố Cảnh ngay lập tức hướng sâu trong ngực tôi chui vào, khẽ nức nở trông vô cùng đáng thương.

Anh ấy làm nũng nói “Ôm ôm”

Có ai trên thế giới này có thể từ chối được sự làm nũng của chú sói nhỏ sao? Dù sao thì tôi cũng không làm được.

Thế là tôi ôm Cố Cảnh vào lòng, khẽ hôn lên cái đầu nhỏ lần nữa, tình mẫu tử dâng trào “Như thế này đã tốt hơn chưa?”

Đáp lại là tiếng hừ hừ đầy thoả mãn của Cố Cảnh.

An Mộc thấy thế liên tục tặc lưỡi “ Tiểu tử này còn giả bộ rất giỏi”

Những ngày tiếp theo Cố Cảnh đi làm cùng tôi dưới danh nghĩa thú cưng, là một chú sói con rất ngoan, thời điểm tôi làm việc thì yên lặng nằm trong ngăn kéo, khi thấy tôi khó chịu lại thò đầu ra cho tôi chà đạp.

Nhưng cũng có lúc chú sói nhỏ cáu kỉnh và độc đoán, Cố Cảnh ghét người khác lại gần mình và thêm vào đó, anh ấy còn thu phục hết tất cả sủng vật trong văn phòng biến chúng thành tay sai của mình.

Tôi thật sự không rõ, mình vừa mới đi vào kho hàng lấy thuốc anh ấy đã gây chuyện rồi.

Vì vậy tôi hỏi “Anh ấy bị làm sao?”

An Mộc ghé sát vào tai tôi “Tớ cũng không biết, vừa rồi Lục tổng nhìn thấy cậu ấy đáng yêu quá, liền tò mò giới tính nên ôm cậu ấy lên thì đã bị móng của cậu ấy cào xước tay chảy máu”

“Tớ đoán giờ chắc là đã đi tiêm phòng dại rồi”

Tôi: “....”

Cách đơn giản và thô bạo nhất để xác định giới tính một chú sói nhỏ là gì? Tôi không nhịn được khẽ tưởng tượng một chút....hmmm

Hình ảnh quá đẹp, tôi không dám tưởng tượng tiếp.

Xét về thực tế, mặc dù bên ngoài Cố Cảnh trông như một chú sói nhỏ dễ thương nhưng thực sự thì bên trong anh ấy vẫn là một người đàn ông trưởng thành với xu hướng tính dục bình thường.

Tôi không khỏi nghĩ, trải nghiệm lần này chắc sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý gì trong lòng anh ấy chứ?

“Ánh mắt của em có ý gì?” Cố Cảnh bỗng nhiên nhíu mày “Em cho rằng anh bị anh ta chiếm tiện nghi?”

Người cũng đã bị anh cào cho đến vào viện rồi, thì còn chiếm được tiện nghi gì.

Nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp hổn hển của anh ấy khá là đáng yêu, tôi cố ý nói “Lục Lâm Đình là người, rất yếu ớt. Lại nói người ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà anh không nhường nhịn một chút được sao?”

“Em muốn anh cho anh ta xem?”

Khuôn mặt Cố Cảnh tràn đầy vẻ khó tin, lồ ng ngực phập phồng tràn đầy sự tức giận “ Em nói thay anh ta? Em có biết ánh mắt vừa nãy anh ta nhìn anh có bao nhiêu ghê tởm không?”

Mắt thấy Cố Cảnh lại sắp xù lông, tôi lập tức nhé chú sói nhỏ vào túi “ Hết giờ làm rồi, đi về thôi”

Chạng vạng tối, cơn mưa rào cũng vừa tạnh, trong bầu không khí thoang thoảng mùi đất xen lẫn mùi cây cỏ. Bầu trời dần tối xuống, mây đen tản đi lộ ra những vì sao lấp lánh.

Tôi xoa bóp móng vuốt nhỏ của Cố Cảnh, chọc nhẹ vào miếng đệm mềm mại của anh “Anh không biến lớn sao?”

Anh rút chân lại, giận dỗi quay sang phía khác. Bộ dáng không muốn làm hoà với tôi.

Đây là vẫn còn tức giận sao?

Tôi lại hỏi “Anh không cho em cưỡi nữa à?”

Lần này, Cố Cảnh chui đầu vào túi, từ chối giao tiếp.

Tôi lôi Cố Cảnh từ trong túi vải ra ngoài, đặt anh ấy lên đầu, cho đến khi chắc chắn anh ấy không bị ngã, giờ trông giống chiếc mũ hình con sói nhỏ anh ấy đã nhắc đến “Được rồi, vậy anh cưỡi em đi được không?”

Cố Cảnh âm dương quái khí nói “Không phải vừa nãy em còn bảo vệ anh ta sao? Tại sao bây giờ lại quay sang dỗ dành tôi?”

Thấy anh ấy không leo xuống cái thang mà tôi đưa cho, giọng điệu tôi lập tức trở nên lạnh lùng tràn đầy uy hiếp “Tôi biết anh rất có ý thức lãnh thổ, nhưng cái gì cũng cần phải biết đủ, đừng được nước lấn tới”

Cố Cảnh “Ý của em là gì?”

Tôi nói “Đây vốn dĩ là lãnh thổ của anh, anh nói xem tôi có ý gì?”

Cơ thể bé nhỏ trên đầu tôi lập tức cứng đờ, ngay sau đó tôi cảm nhận được chiếc đuôi bé xíu phía sau gáy đang vẫy liên tục.

Giọng Cố Cảnh vẫn lạnh như băng “ Thât kém cỏi, dù sao tôi cũng không thèm”

Ồ?

Nhưng cái đuôi phía sau anh không phải nói như vậy đâu.

Đồ con sói ngu ngốc!

7

Khi mặt trăng vừa xuất hiện, Cố Cảnh ngóc chiếc đầu nhỏ lên trời, giọng như trẻ con kêu lên “Ngao ô....”

Đây là bản năng của loài sói trong truyền thuyết?

Một bàn chân nhỏ lười biếng buông thả bên tai tôi, khẽ cuộn lấy một sợi tóc và vui vẻ chơi đùa với nó.

Tôi trêu anh ấy “Anh có thể men một chút được không?”

Anh lập tức hừ lạnh đầy khinh thường, sao đó “ Huuuuuuuuuu”

Tôi: “....”

Thôi coi như tôi chưa nói gì đi.

Cố Cảnh đứng dậy, dùng miếng đệm thịt nhỏ dưới chân giẫm lên đ ỉnh đầu tôi rồi nhảy xuống, lập tức trở về hình dáng con người.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên mái tóc anh một vầng sáng bạc, làn gió thổi tung mái tóc loà xoà trước trán. Từ phía xa ánh đèn chiếu vào con ngươi màu vàng kim của anh ấy càng khiến nó trở nên lấp lánh.

Sau một lúc nhìn chằm chằm tôi, anh khẽ mỉm cười ngồi xuống.

Cố Cảnh nói “Leo lên lưng anh đi”

Lần này giọng nói của anh ấy không còn là âm thanh trẻ con mà chuyển sang sự trầm thấp vang lên trong màn đêm phá lệ quyến rũ trái tim người nghe.

Thấy tôi không nhúc nhích, Cố Cảnh thúc giục “Làm gì mà đứng ngây ngốc vậy?”

Hai má tôi nóng bừng, cố giả vờ trấn định “Anh làm gì vậy?”

Cố Cảnh bắt chiếc giọng tôi “ Cõng em nha”

Tôi theo lời anh ấy khẽ nằm úp lên lưng, Cố Cảnh cũng từ từ đứng dậy, trên người anh có mùi hương bạc hà khá dễ ngửi, khá giống loại sữa tắm tôi hay dùng.

Hôm này là kỳ hạn cuối cùng công lược....

Cố Cảnh dưới ánh trăng bạc tiến dần về phía trước, tôi khẽ lén nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, cuối cùng không nhịn được thổ lộ với anh ấy “Anh yên tâm đi, em sẽ không đi, cũng không tồn tại tâm tư gì với Lục Lâm Đình cả”

Cố Cảnh khẽ dừng lại rồi lại tiếp tục bước đi như không có chuyện gì cả.

Anh khẽ ừ một tiếng, cũng không nghe ra được cảm xúc gì cả.

Những lời định nói đã chuẩn bị sẵn ở trong bụng, không ngờ anh lại không hỏi gì cả, tựa như đấm vào bịch bông vậy.

Tôi vòng hai tay qua cổ anh, cố gắng thu hút sự chú ý “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Sau một hồi trầm mặc, Cố Cảnh quay đầu nhìn tôi, trên môi treo nụ cười đầy miễn cưỡng “Em sẽ rời khỏi anh sao?”

Anh tự giễu cười, khẽ thở dài “Anh chỉ muốn hỏi điều này”

Trái tim tôi khẽ run lên, những lời Cố Cảnh nói tràn đầy sự mờ mịt...

Anh ấy chưa bao giờ quan tâm đ ến những điều tôi nghĩ đến, điều duy nhất anh lo lắng là việc tôi có rời đi hay không...

Tôi tựa cằm lên vai Cố Cảnh “Em có một chuyện muốn hỏi...”

“Cố Cảnh, anh không thấy cuộc hôn nhân của chúng ta tràn đầy lời dối trá và lừa gạt sao?”

“Cho nên?” Thanh âm anh ấy khàn khàn.

“Cho nên em suy nghĩ, chúng ta có phải nên suy nghĩ lại một chút?”

Cố Cảnh thu hồi ánh mắt không nhìn tôi nữa. Đuôi mắt hẹp dài của anh khẽ đỏ lên, hô hấp trở nên nặng nề, sắc mặt trắng bạch như tờ giấy.

Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, trong con ngươi tràn đầy lửa giận, anh khắc chế tính tình “Không có chúng ta....”

“Người cần cân nhắc chỉ có em, bởi vì....”

“Em không yêu anh”

Em không yêu anh, bốn chữ này cơ hồ là Cố Cảnh hét lên.

Nói xong, anh một mạch đi về phía trước, bước chân nhanh nhẹn, nhưng hai tay anh vẫn đỡ tôi một cách vững vàng.

“Cố Cảnh”

“Cái gì?” Ngữ khí hung ác muốn chết.

“Tai sói của anh đang nhô ra”

“Vậy thì cứ để nó lộ ra”

Thời điểm vui vẻ, đôi tai sói sẽ dựng thẳng dậy, nhưng bây giờ hai cái tai nhỏ lại mềm nhũn rũ xuống, lộ ra dáng vẻ đáng thương bị mưa gió chà đạp.

Tôi thổi nhẹ vào tai Cố Cảnh, vành tai nhỏ màu xám khẽ run lên. Tôi không kìm được giơ tay ra nhéo vành tai mềm mại của anh ấy.

Cố Cảnh nói với giọng điệu hờn dỗi “Nếu em không thích anh thì đừng đụng vào tai anh”

Tôi dùng ngón trỏ khẽ lượn quanh vành tai anh “Em cũng đâu nói là không thích anh”

Hình bóng Cố Cảnh khẽ lung lay, suýt chút nữa vất ngã. Anh ấy cố nén nước mắt, đôi mắt đào hoa mơ hồ nhìn tôi “ Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ”

Đôi mắt màu hổ phách đó lại bừng sáng, anh quay sang nhìn tôi đầy mong chờ với vẻ mặt vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Tôi hôn lên đôi tai đầy lông của anh “Ý em là chúng ta có phải nên cùng nhau một lần nữa thành thật với nhau?”

Cố Cảnh lúng túng chớp mắt “Nói thật?”

Tôi gật đầu.

Cố Cảnh nở nụ tươi rói đầy ngây thơ, đôi tai cũng vểnh lên “Nói thật thì được, nhưng em không thể bỏ anh nữa”

8

Sau khi cùng Cố Cảnh nói chuyện về việc xuyên thư cùng với nhiệm vụ của hệ thống, chúng tôi vừa vặn về đến nhà.

Cố Cảnh để tôi xuống, liền lập tức xoay người ôm tôi vào lòng, cánh tay khẽ run “Em sẽ hối hận sao?”

Đây không phải một câu hỏi có thể trả lời qua loa tuỳ tiện.

Tôi do dự một lúc rồi trả lời “Em sẽ không hối hận nhưng sẽ rất buồn”

Nhìn cơ hội quay về biến mất ngay trước mắt mình là một chuyện vô cùng đau khổ.

Thậm chí để tìm thấy Lục Lâm Đình, tôi cũng đã phải mất đến mười năm trời.

Tôi thẳng thắn nói “Nếu như là mười năm, năm năm hay một năm trước em gặp Lục Lâm Đình trước, em sẽ không hề do dự công lược anh ta, nhưng bây giờ...đã quá trễ”

“Hơn nữa....mỗi người đều đã có người trong lòng”

“Chưa nói đến...”

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, trong con ngươi của anh ấy đang phản chiếu hình ảnh của bản thân mình “Không phải em đã bị nhốt vào hang sói không thể thoát khỏi sao?”

Cố Cảnh rõ ràng là vô cùng phấn khích, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Tiểu Cảnh Cảnh rõ ràng là chưa bao giờ được nghe qua lời tỏ tình nào, đôi tai anh ấy đỏ rực.

Anh nhẹ ôm lấy tôi vào lòng, cúi đầu hôn tôi.

Bầu không khí vừa vặn, hai bên lưỡng tình tương duyệt. Vì vậy tôi nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn của anh.

Chóp mũi hơi lạnh, nụ hôn mềm mại ngọt ngào mà tôi tưởng tượng đã không đến.

Tôi không thể không mở mắt ra thì một cái đầu sói khổng lồ đập vào mắt.

Tôi: “....”

Ồ vâng.

Cố Cảnh vẫn là một chú sói nhỏ chưa thành niên, và anh ấy cũng khó có thể kiểm soát hình dạng khi tâm trạng kích động.

Nhưng.....

“Chết tiệt!” Tôi tát anh ấy một cái, đem cái đầu sói lệch sang một bên.

Cố Cảnh kêu lên một tiếng đầy oan ức che lấy mặt, hai mắt ngân ngấn nước “Ngao?”

Tôi mặt không đổi sắc “Đừng có giả vờ, em vốn không dùng sức”

Cố Cảnh: “ Ngao ô....ngao ô” (Dịch: Hôn anh đi! Hôn anh đi!)

Cố - Mặt dày - Cảnh dụi cái đầu sói to lớn đầy lông của anh vào mặt tôi, mặt dày la lối om sòm, vứt hết mặt mũi, cái đuôi phía sau lắc đến mức sắp gãy đến nơi.

Tôi tự hỏi, anh chàng này có thực sự là sói?

Tôi dùng sức đẩy anh ra “Cố Cảnh hiện tại bây giờ anh đang hình dạng một con sói khiến em có cảm giác mình đang ở trong phim kinh dị vậy, hiểu không?”

Cố Cảnh “Hả?”

“Không có hứng thú!”

Anh ấy buồn bã ôm tôi vào lòng, vì thân thể to lớn nên chỉ có thể gác cằm lên đ ỉnh đầu tôi “Vậy để anh ôm em”

Anh ấy dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với tôi, nhưng tôi nghĩ anh mới giống trẻ con hơn.

Tôi khẽ bóp bóp phần thịt mềm trên bụng anh “Đến lượt anh nói thật đi”

“Chúng ta vốn không quen biết nhau, vì sao anh lại lấy em?”

Cố Cảnh ôm tôi lên, để nằm trên bụng anh, trán kề trán, mũi chạm mũi, anh nói “Không phải không quen biết”

“Anh biết em rất lâu rồi”

“Thật ra, công ty thám tử đó là của anh”

Lời lừa dứt, Cố Cảnh tràn đầy chột dạ liếc nhìn tôi.

Thấy tôi không tức giận, anh mới yên tâm nói tiếp “Thật ra trước đây anh đã gặp mẹ em”

Bạn đoán được không, lần đầu Cố Cảnh đến nhà tôi, me tôi đã yêu thích tiếp đón anh ấy tựa như con đẻ, còn tôi không khác gì con nuôi nhặt ngoài ruộng.

Và cha tôi, chú mèo đen luôn kén cá chọn canh lúc đó lại nhắm mắt làm ngơ.

Hơn nữa, cũng chỉ có hai người biết được tiêu chuẩn chọn bạn đời đầy lập dị của tôi và văn phòng thám tử Mỹ Nhân Ngư đó cũng là do mẹ tôi giới thiệu.

Nhớ lại cảnh ngày xưa mẹ tôi giục cưới:

“Sau ba trăm tuổi, con sẽ trở thành mụ phù thuỷ già, đến lúc đó xem ai muốn cưới con”

“Ngay lập tức dừng cái tiêu chí chọn bạn đời lập dị đó của con lại!”

“Làm chiếc bóng đen ba trăm năm chưa đủ, con còn định làm cả đời à?”

.....

Nghĩ như vậy, thì quả thật mọi chuyện cũng thuận lý thành chương.

Bất quá, chuyện đó cũng không còn quan trọng, điều duy nhất tôi muốn biết là......

“Cố Cảnh, anh thích em khi nào?”

Tôi đã nghĩ lúc này Cố Cảnh sẽ bày tỏ tình cảm với tôi, nhưng anh ấy lại đỏ mặt xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng nói ra một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới:

“Hmm, cái nhúm lông mà anh yêu cầu em luôn giữ bên mình đây rồi?”

Tôi: “Hả?”

9

Chú sỏi nhỏ đỏ mặt hấp tấp đi chuẩn bị bữa tối, chỉ để lại một câu đáp án ở trong túi tự em đi xem đi.

Tôi mở ra cẩn thận kiểm tra bên trong, lần này ngoài đống hoa sấy khô và nhúm lông sói, tôi còn tìm thấy một quả cầu màu vàng nhạt.

Qủa cầu giống như một sản phẩm từ thuỷ tinh chế tác tinh sao với những hoa văn đẹp mắt.

Những quả bóng nhỏ này được tạo ra bởi các phù thuỷ, được dùng để lưu trữ những kỷ niệm quý giá của một người.

Tôi cười thầm, hoá ra Cố Cảnh đã cho tôi đáp án từ lâu.

Sau khi nghiền nát quả cầu, ánh sáng bên trong phát ra cho tôi nhìn thấy quá khứ của Cố Cảnh.

Cố Cảnh biến hình rất muộn, so với những con sói con khác sau khi sinh ra được hai đến ba năm bắt đầu từ từ biến đổi nhưng đến khi 90 tuổi, anh ấy vẫn có hình dạng của một chú sói con.

Điều này khiến chú sói nhỏ vụng về không khỏi bị những con khác trong tộc bắt nạt và trêu chọc khi còn bé.

Có một lần, anh bị một con báo đen sống bên cạnh cắp lên một cái cây.

Khi đó chú sói nhỏ run rẩy ôm chặt lấy thân cây, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cố Cảnh cẩn thận dò dẫm từng bước muốn tự mình trèo xuống nhưng vì quá cao, mỗi bước đi của anh cũng tràn đầy khó khăn và nguy hiểm.

Cái nắng mùa hè như thiêu đốt, không khí ngột ngạt khiến trước mắt anh biến thành màu đen.

Anh cắn chặt môi, tiếng nức nở trẻ con phát ra từ cổ họng.

Sau đó anh nghe thấy một âm thanh dưới gốc cây....

“Tiếng kêu ở đâu vậy?”

Anh ôm chặt thân cây, khẽ thò đầu ra bên ngoài....

Dưới tán lá là một cô gái mặc trang phục màu đen, theo phong cách đó chắc hẳn là một phù thuỷ.

Sau vài giây do dự, Cố Cảnh vẫn là xấu hổ phát ra tiếng kêu cứu:

“Ngao ngao ngao....” (Dịch: Nhìn nơi này!)

“Ngao ngao ngao....” (Dịch: Nhìn nơi này!)

Cô gái ngẩng đầu, theo thanh âm nhìn về, anh còn nghe thấy tiếng cô ấy thì thầm “Thế giới này chó cũng có thể leo cây sao?”

Cố cảnh: “Ngao ngao ngao” (Dịch: Ông đây là sói!)

“Nhưng con chó này có chút ngốc nha. Tự mình leo lên cuối cùng lại không xuống được”

Cố Tĩnh: “ Ngao ô!”

“Được rồi, đừng lo lắng, tao sẽ đưa mày xuống!”

Sau đó anh nhìn cô gái phù thuỷ kia vụng về leo cây, còn nói mình ngốc, chẳng lẽ cái chổi bên cạnh cô ta làm vật trang trí à?

Sau khi được giải cứu, cô gái ôm Cố Cảnh vào ngực khẽ vuốt v e hồi lâu.

Khi anh uốn éo giãy dụa muốn thoát khỏi thì vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt tràn đầy u oán “Tao vượt qua muôn ngàn khổ cực mới cứu được mày, liền vuốt v e một chút cũng không được à?”

Được rồi, coi như anh là một chú sói có lương tâm.

Cố Cảnh buông lỏng thân thể, mềm mại ngồi trong lòng cô.

Anh nhìn những sợ lông đáng thương bay lả tả, không biết sao lại nhớ đến một câu thơ...

Tường lỗ hôi phi yên diệt.

Tường lỗ, cường lột.

Ô ngao! Cứu mạng!

Giờ cô gái phù thuỷ đó trở thành hàng xóm cách vách nhà anh, cũng không biết vì sao thi thoảng Cố Cảnh lại lượn lờ đi dạo trong sân nhà cô.

Có đôi lúc gặp phải cô sẽ bị cô ôm vào lòng vuốt v e một trận.

Về sau anh biết tên cô gọi là Lục Nhĩ, nhưng anh lại thích bắt chước gia đình cô gọi là Nhĩ Nhĩ.

Ở bên nhau một thời gian dài, anh nhận ra mình có h@m muốn độc chiếm xấu xa của mình.

Ví dụ như, khi cô vuốt v e những con mèo ngu ngốc khác, anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Vì vậy anh nhe răng xua đuổi những con mèo đó đi, rồi thuận theo đó ngửa bụng trước mặt cô cho cô thoải mái vuốt v e.

Vuốt v e tôi nè! vuốt đi! Tôi so với đám mèo ngu ngốc kia đáng yêu hơn nhiều.

Lại có lần, lúc xem phim, cô ấy luôn thích ôm gấu bông.

Cố Cảnh ánh mắt u oán nghĩ thầm, mắt nhìn thật tệ, lại đi ôm thứ đồ vật xấu xí bẩn thỉu đó.

Thế là, anh nhảy lên sofa, chen chúc vào trong ngực cô, đồng thời bá đạo ném con gấu ra nơi khác.

Anh ân cần vẫy đuôi tỏ vẻ ôm tôi! ôm tôi! Tôi so với thứ đồ vật xấu xí đó vừa mềm vừa ấm luôn nè!

Thậm chí đến một ngày khi Cố Cảnh biết được yêu cầu lập dị của cô về chọn bạn đời.

Anh chạm vào chiếc vòng cô hay đeo.

Không khí xung quanh như ngưng lại, sau hai giây, anh thả chiếc vòng ra.

Đúng là loại đồ vật rác rưởi không có mắt, được ông đây chạm vào mà không biết đường phát sáng!

Xem tao có cắn chết mày không.

Sau đó anh bị Lục Nhĩ đập cho một phát.

“Con chó ngu ngốc! Tao còn phải dựa vào cái này tìm người đó!”

“Nếu bị mày cắn hỏng, đừng trách tao đem mày đi hầm canh!”

Cố Cảnh dùng móng vuốt nhỏ ôm mặt, trong lòng tràn đầy ghen tỵ và buồn bã.

Cô định đem anh đi hầm chỉ vì chiếc vòng tay nhỏ bé tầm thường đó sao?

Điều này khiến anh vô cùng buồn bã và tức giận, từ lúc đó một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu.

Anh thầm nghĩ Nhĩ Nhĩ thật ngu ngốc, nếu đồ vật này có ích vì sao lại không cảm nhận được tình yêu to lớn anh dành cho cô chứ?

(Hoàn)