Lão Công, Đừng Như Vậy Mà

Chương 75: ◊ Em Thích Biển Lắm






Tại Anh .

Kỳ Văn và Như Ca cũng xuống đến nơi , cô rất vui mừng vì được trở về quê hương của mình . Đi trên xe cô cứ nhìn mãi qua cánh cửa , nhìn từng cái nhà , ngõ phố , con người . Lòng cô lại bân khuân có một cảm xúc khó tả , khi xe dừng lại chờ đèn đỏ nhìn lên thì thấy có một tấm biển gần đó để hình mẹ của cô nữ hoàng Jennifer .

- " Mẹ " cô kêu thầm trong miệng một tiếng , sau khi đèn xanh hiện lên thì chiếc xe đi khỏi cô luyến tiếc nhỏm người ra gần cánh cửa xe hơn để nhìn tấm hình đó , Kỳ Văn thấy vậy liền lấy tay đặt lên đầu cô đưa nhẹ vào trong .

- " Nguy hiểm " .

Đến khách sạn : " Xin lỗi anh ! Phòng anh đặt trước đây bây giờ chỉ còn 1 phòng vì phòng còn lại có vị khách kia khi ở thì có người đến gây nhau xô sát với anh ta nên căn phòng đó đang sữa chữa lại " .


- " Vậy thôi !" Kỳ Văn định kéo tay Như Ca đi thì cô liền nói

- " Cũng được ạ " Kỳ Văn quay đầu lại nhìn cô rồi nói

- " Anh có tiền , đi thuê khách sạn khác . Ở đây còn 1 phòng ngủ kiểu gì ? " mặc cho lời anh nói nhưng cô vẫn kiên quyết thuê , biết làm sao được đành chịu thôi . Đâu thể bỏ cô ở đây một mình , cả hai cùng lên phòng .Vào trong Như Ca nhìn lên chiếc giường kia nó được bao nệm màu đỏ ở giữa lại có hai con thiên nga , Kỳ Văn nói .

- " Phòng này......? "

- " Phòng này có giường mà còn rộng nữa " Như Ca hình như vẫn còn bỡ ngỡ không quan tâm gì đến chiếc giường với những trang trí kia chỉ quan tâm đến nó có rộng , có đủ để hai người ngủ hay không thôi . Nhân viên dưới này bàn tán : " Cái khách sạn này là của Chủ Tịch ( Trịnh Đình Nam ) , sáng nay phu nhân vừa gọi đến bảo sắp xếp 1 phòng cho hai người họ ở chung . Dù có còn phòng cũng không được nói dư " .

- " Này chắc mình sắp được tăng lương đấy , căn phòng giành cho vợ chồng mới cưới đó lãng mạn biết bao . Sau khi họ nên chuyện có khi ông chủ sẽ cho tôi lên chức quản lí đấy ".

Trên phòng lúc này , đi đến cửa kéo rèm ra nhìn bênh ngoài phía trước đó là biển cô liền cười tỏ ra thích thú : " Cậu Nhỏ cậu nhỏ biển... biển kìa " cô chỉ tay ra hướng biển cười tươi , nhìn theo hướng tay cô chỉ anh gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm . Bấm được một hồi thì nhìn lại cô , lúc này cô đang ngồi ở ban công ngay cửa nhìn ra biển một cách say mê .

- " Em....thích biển lắm sao " nghe thế cô quay đầu lại nhìn anh rồi gật gật đầu .

- " Đúng vậy , từ nhỏ đến giờ em đi biển chỉ có 1 lần duy nhất . Đến bây giờ thì em không có cơ hội để đi nữa " Nghe xong anh gật đầu rồi quay sang bấm điện thoại , anh có vẻ nghiêm túc lên mạng tìm xem nhiều nơi đẹp để du lịch . Tuy là anh hay sang nước anh để làm việc nhưng chẳng khi nào đi chơi cả nên cũng không rành gì mấy .

Tối đó anh dẫn cô ra nhà hàng ăn uống , khung cảnh lãng mạn lắm nhưng vừa ngồi xuống thì cô lại đứng lên rồi nhìn xung quanh : " Ở đây sang trọng quá....em không thích , mình đi chỗ khác đi cậu nhỏ " . Nói xong cô đến gần rồi kéo tay anh đi , hai nhân viên phục vụ đứng kế bênh mỉa mai

- " Chắc cô ta nghèo lắm nên mới sợ không quen với bàn tiệc sang trọng như này "


- " ừm đúng đó , nhìn người đàn ông bênh cạnh cô ta cũng đẹp trai lắm nhưng tiếc quá lại đi bao nuôi cô ta "

Quản lí bênh ngoài cửa đi vào hỏi : " hai vị khách khi nãy đâu ? "

- " đi rồi "

- " Sao lại đi ? "

- " không biết ạ "

Quản lí kia lắc đầu ra vẻ hối tiếc , hai bọn họ thắc mắc liền hỏi : " Quản lí , anh sao vậy "

- " Hai bọn họ một người là tổng tài giàu nhất trung quốc , một người là con gái của nghệ sĩ Lãnh Phong có tiếng và người mẹ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng . Hình như cô gái đó có quan hệ thân thiết với Trịnh Gia lắm "

- " Hả " Hai người họ có vẻ bất ngờ đồng thanh lên tiếng .

- " Khó lắm mới được anh ta ghé ăn nhà hàng mà lại đi mất haizzz . Mà này nhà hàng mình là nhà hàng lớn nên nhân viên cũng phải thường xuyên cập nhật tin tức của nhiều nhà giàu khác trên thế giới để phòng mình còn biết cư xử sao cho đúng với họ . Ừm làm việc đi " Nói xong người quản lí đó đi khỏi hai bọn họ ngơ ngác nhìn nhau .

- " Cũng may là khi nãy không nói những câu đó trước mặt họ " .

Tại một quán ăn nhỏ ở lề đường anh và cô ngồi ở trên bàn , Kỳ Văn nhiu mày lại nhìn cô : " Ăn ở đây ? " Cô cười rồi gật đầu .


- " Hôm qua em có tìm kiếm trên mạng , ở quán này có món lẫu gia truyền ngon lắm " Cô chỉ tay những người xếp hàng để mua lẫu đem về nhà vì khách đông đến nỗi không còn bàn để ngồi . Món ăn được đưa lên anh nhìn vào nồi lẩu đang sôi , khói bốc lên nghi ngúc nó có màu đỏ đậm của ớt nhìn vào là biết cay . Cô lấy đũa gắp lên ăn ngon lành còn anh thì mãi đắng đo không biết có nên ăn hay không , Như Ca nhìn lên anh : " Sao cậu nhỏ không ăn ngon lắm đấy " .

- " Anh...anh không đói "

- " Hay cậu nhỏ không biết ăn cay ? "

- " không có " Anh trả lời nhanh liền làm cô nghi ngờ

- " Nói mới nhớ trước giờ ăn ở nhà cậu nhỏ cũng không thấy món nào cay cả lâu lâu mới có một chút ớt trong món ăn "

Nghe cô nói vậy anh liền lấy đũa lên gắp đồ ăn trong nồi lẫu bỏ vào miệng nhai nhanh rồi nuốt : " Anh ăn được , Ặc ặc " Mùi cay hồng hộc lên mũi làm anh sặc , mặt anh đỏ thén lên hết cô thấy thế liền bật cười rồi đưa ly nước cho anh .

- " Từ từ thôi , ăn cay không được cậu phải nói ở đây có lẫu dành cho người không biết ăn cay mà " Cô cầm menu chỉ vào tấm ảnh đó đứa cho anh xem