Lão Công, Đừng Như Vậy Mà

Chương 71: 71






Sáng hôm sau Lạc Như Ca về tới nơi cô bước ra với trang phục màu đen gọi cảm và có chút cá tính . Chiếc áo croptop màu xanh hở vai tay áo dài xuống bàn tay , bênh trong còn cóa thêm 1 chiếc áo đen 2 dây tạo thêm điểm nhấn . Cô mặc một chiếc quần jean ống rộng đơn giản đeo thêm một chiếc tui sách ngang hông . Set đồ đơn giản nhưng cô mặc lên rất đẹp , tôn lên vóc dáng yêu kiều của Như Ca .

Vân Tuyết cùng Như Ý đã đứng chờ gần đó hai người họ rất nôn nóng để gặp được cô , nhìn thấy Như Ca đi ra thì lập tức liền chạy đến ôm cô . Hai người này cũng 48 tuổi mà vẫn cứ như con nít : " Tiểu Ca Mẹ nhớ con quá " . Như Ý nói

- " Ca Nhi mẹ nuôi nhớ con chết mất thôi , nay con lớn quá sắp nhận không ra luôn rồi " Vân Tuyết nắm lấy tay Như Ca


- " Hihi con cũng nhớ hai người nữa " . Đứng luyên thuyên một hồi thì hai bà mẹ này lại muốn đưa cô về nhà nhưng cô đã từ chối . Vì cô còn một người nhất định phải , tạm biệt họ Như Ca lên xe kêu tài xế đi đến công ty của Kỳ Văn . Đến nơi cô ngồi trên xe chỉnh chu tóc tai quần áo rồi bước xuống đeo mắt kinh lên nhìn cô lúc này rất cool , ngước đầu lên nhìn bảng hiệu và logo của công ty của anh rồi nói thầm trong miệng : " Công Ty Luận Đình ha "

Vào trong cô đi đến chỗ tiếp tân nói muốn gặp Trịnh Tổng họ liền cười mỉa mai : " Lại là một người phụ nữ ham mê danh lợi " nghe vậy cô cũng chẳng hiểu gì thì nói

- " Ý gì ? "

Cô tiếp tân chỉ đến hướng bênh kia có hai cô gái đang ngồi chải chuốc makup làm đẹp : " Đến chỗ đó ngồi đi , khu đó dành cho những người phụ nữ như cô đến đó ngồi " . Nghe vậy Như Ca rất tức giận cô đã hiểu vị tiếp tân kia có ý gì gật đầu nhẹ rồi gọi điện cho Vân Tuyết

- " Mẹ nuôi con đến công ty của nhà mình để thăm cậu nhỏ mà họ không cho con vô còn nói con giống nhưng người phụ nữ lẳng lơ chỉ ham phú quý " cô vừa gọi vừa nhìn vào mặt hai cô tiếp tân cười nhạt . Bọn họ lúc này vẫn chưa tin nên khômg quan tâm gì mấy .

- " Được rồi để mẹ nuôi xử lí " . Vân Tuyết có vẻ bức xúc liền nhấn phím gọi cho Linda đầu dây bênh kia liền bắt máy : " Phu Nhân ạ "


- " Linda cô mau xuống đón Như Ca lên , con bé đang bị đám tiếp tân kia bắt nạt " . Nghe vậy cô liền đồng ý nhanh chóng đóng tập tài liệu lại rồi đặt lên bàn chạy nhanh xuống , nhìn xung quanh thì thấy có một cô gái đnag đứng chỗ tiếp tân nói chuyện cô có chút nghi hoặc đi đến hỏi : " Chào em , em là Lạc Như Ca ? " Nghe tiếng gọi cô quay lưng lại nhìn Linda gật đầu , biết là gặp đúng người Linda liền cúi người nhẹ chào : " Như Ca Tiểu Thư "

Nghe vậy hai cô tiếp tân kia liền hoảng sợ , Linda là thư ký , trợ lý của Trịnh Tổng vậy mà lại cuối đầu trước cô ta thì chứng tỏ cô ấy là một vị nào đó rất quan trọng . Như Ca gật nhẹ đầu rồi nhìn sang hai ả tiếp tân : " Ây zô công ty lại để những con người xem thường người khác làm tiếp tân sao , Linda em nói chị nghe may là hôm nay gặp được em chứ lỡ gặp quý cô nào đó rất quan trọng với công ty bị bọn họ đối xử như vậy thì.....? " nghe xong bọn họ sợ hãi cuối đầu liên tục nói xin lỗi

- " Xin lỗi tôi không dám nữa "

- " Xin lỗi tôi không biết tiểu thư quen Trịnh Tổng " .

Linda nghe Như ca nói cũng có lý , cô là một người làm việc rất quyết đoán không chần chừ nên đã thẳng tay đuổi hai bọn họ đi : " Hai cô đi nhận tiền tháng này rồi cuốn gói khỏi công ty đi " .

- " Tôi nói thêm , hai người này là hai nhân viên phạm lỗi khi xem thường người khác . Công Ty chúng ta là một công ty lớn nhưng đừng ỷ được làm trong công ty này mà lên mặt khinh thường . Nếu để cấp trên biết được thì mọi người tự hiểu sẽ có kết cuộc như thế nào . "


Đám nhân viên xung quanh liền gật gật đầu rồi nhanh chóng tản ra đi làm việc , Linda quay snag mỉm cườ với Như Ca : " Không tồi đấy chị gái , đưa em đi gặp Cậu Nhỏ đi "

- " Cậu nhỏ ? "

- " Là Trịnh Kỳ Văn đấy " nghe vậy cô đã hiểu nhanh chóng đưa Lạc Như Ca lên văn phòng của Trịnh Kỳ