Lão Công, Đừng Như Vậy Mà

Chương 62: 62






Về đến nhà anh vào phòng của Phi Phi , nhìn thấy cô ta đang cầm chiếc điện thoại ung dung lướt web đọc những tin tức nóng hổi anh bước đến ngồi bênh cạnh rồi hỏi : " Em ăn cơm chưa ? " .

- " Ừm , em ăn rồi "

- " Chiếc vòng tay của em đâu , anh nhớ đó là bảo vật gia truyền của Mạc Gia mà . "


- " E...em...em đưa lại cho bà cất hộ rồi , ừm đứng vậy hihi . Tại em sợ mình làm hư tại tính em cũng lượm thượm nên lỡ làm bể thì không biết phải làm sao . " Mặt cô ta biến sắc vì quên bén mất chuyện này , nhưng cũng không hiểu sao đột nhiên anh ta lại hỏi như vậy . Anh ta nghi ngờ mình chăng ? .

Cô cất đi chiếc điện thoại rồi dùng tay kéo dây áo mình xuống rồi leo lên người anh và nói : " Anh à lâu rồi mình chưa...." Tuy rất yêu Vân Tuyết nhưng lúc ở bênh cô ta anh luôn có cảm giác rất kì quái nó không hề chân thực . Hành động của cô bây giờ khiến cho anh cảm thấy thật ngán ngẩm và không muốn đụng vào người cô nên đã liền kiếm cớ rời đi .

Đến buổi họp báo .

Các phóng viên đã tập hợp đầy đủ ,bọn hò đều đã ngồi chờ sẵn ở dưới ghế . Ánh đèn bật lên chỉ về hướng Phi Phi cô ta mặt chiếc đầm trắn ngắn ngan đầu gối uyển chuyển bước đi đến ghế ngồi . Phía sau cô ta là là trợ lí riêng và một người dẫn chương trình đi theo sau .

Mỉm cười chuyên nghiệp rồi đưa miệng lại gần mic và nói : " Chào mọi người tôi là Vân Tuyết , hôm nay tôi mở cuộc họp báo này là để minh oan cho bản thân mình . Các vị có thắc mắc về vấn đề gì cứ việc hỏi tôi sẽ trả lời " .

- " Xin hỏi Cô có phải bài hát Thương Nhớ không phải do cô sáng tác không ? Có phải cô âm thầm mua lại bài hát của nhạc sĩ Kevin rồi tự ngộ nhận nó là của mình không ? " . Một cô gái nhỏ nhắn bịt kín mặt mày cầm mic hướng về phía cô ta . Vốn dĩ điều này không ai biết cả và nó cũng không bị lộ ra bênh ngoài vì thế chỉ bằng miojt câu hỏi đơn giản của cô gái này đa khiến cho mọi người xung quanh bàng hoàng hơn .


- " Có thật là vậy không thưa cô ? "

- " Mong cho chúng tôi biết sự thật " .

Vân Tuyết đứng phía sau sân khấu lưng dựa vào tương tay gác ngang nhau rồi mỉm cười và nói thầm : " Con bé Quin này hết việc làm rồi ha " . Phi Phi nghe câu hỏi này song mặt cô ta liền tái nhợt nhưng vẫn cố gượng cười rồi đáp : " Thật sự không phải vậy đâu mọi người , bài hát Thương Nhớ là do tôi khổ tâm lắm mới sáng tác được vì nó là bài hát đầu tay nên tôi rất quý trọng nó . "

- " Vậy việc cô dùng quy tắc ngầm dành được vai nữ chính của bộ phim Mạn Nhạc thì sao ? "

- "Đúng rồi , đúng rồi mong cô hãy giải thích về việc đấy " .

- " Chắc mọi người đã từng xem qua bộ phim Lệ Cơ Truyện do tôi đảm nhiệm vai nữ phản diện , bộ phim sau khi phát sóng đã rất được nhiều người hưởng ứng và yêu quý nhân vật mà tôi đóng . Vậy thì tài năng diễn xuất trời phú sẵn có kia tôi đã được sở hữu vậy thì cớ gì phải cực nhọc đi dùng quy tắc ngầm để dành được vai nữ chính đó chứ . "


Sau khi nghe lời phân tích của cô ta mọi người hầu như đều bị thuyết phục , nhìn nhau gật gật rồi một anh phóng viên trẻ tuổi lại đứng lên hỏi tiếp : " Vậy việc cô ỉ thế bắt nạt nhân viên thì sao ? " .

- " Hihi điều đó tất nhiên là giả rồi , tôi đây 1 con kiến cũng không dám giết đấy mà . Với lại tôi còn thường xuyên đi ủng hộ người nghèo giúp đỡ mọi người khó khăn . Một bạn nhân viên ở trong đoàn giúp tôi lấy nước tôi đã rất cảm kích thì có lí do gì tôi lại bắt nạt người ta đâu cơ chứ . Xin mọi người đừng tin những thứ không có thật trên mạng kia "