Lão Công, Đừng Như Vậy Mà

Chương 56: 56






Ngày hôm sau cô ta được dọn tất cả hành lí của mình về nhà anh , vừa bước đến cổng cô ta nhìn căn biệt thự với ánh mắt ngạc nhiên chứa chấp đầy tham vọng và ngỡ ngàng . Đình Nam nhìn cô anh có chút khó hiểu , đi 5 năm nhưng cũng không đến nổi phải dùng ánh mắt này nhìn chứ ?

- " Em...không nhớ căn biệt thự này à ? "

- " À...à không em chỉ cảm thấy hơi xúc động thôi , cũng 5 năm rồi em chưa trở về đây " Ả lấp bấp trả lời , mồ hôi trên trán chảy ra vài giọt li ti . Anh dắt tay cô đi vào căn biệt thự xa hoa lộng lẫy đấy , vào đến căn nhà vẫn có sự uy nghiêm và tráng lệ như cũ . Người hầu nghe tin cậu chủ báo là dẫn phu nhân về ở nên mọi người rất vui mừng nên đã ra chính đốn đội ngũ đón tiếp nồng nhiệt . Nhìn thấy cảnh tượng này cô ta rất thích và mơ mộng cao sang , mỉm cười thân thiện với mọi người . Sau khi Đình Nam đi lên lầu thay đồ thì có một cô người hầu chạy tới rồi ôm vồ lấy cô ta với vẻ mặt rất mừng rỡ , không hiểu chuyện gì ả nhăn mặt rồi đẩy cô ấy ra và nói :


- " Chết mất cô vừa từ phòng bếp đi ra , ăn mặt bầy hầy ôm lấy tôi làm bẩn mất bộ đồ đắt tiền này " Ả dùng tay phủi phủi chiếc váy hàng hiệu đang mặc trên người , nhăn nhó bực bội nhìn cô người hầu .

- " Phu nhân cô không phải đã quên tôi rồi chứ ? Tôi là Cẩm Lan đây " .

- " Này có phải thấy sang bắt quàng làm họ không vậy , một cô người hầu nhơ nhuốt như cô làm sao có thể làm bạn với một người như tôi được ." Cô nói với giọng điệu khinh thường , nhìn Cẩm Lan bằng nữa con mắt .

Những hành động này của cô từ xa đã bị quản gia Lưu quay lại toàn bộ , ông đã biết từ lâu người này không phải Vân Tuyết thật sự vì người thật chính là Lisa . Lần trước lão gai đã nhắc trước với mình để sau này khi hai người đó ở gần thì mình phải làm cho họ gần nhau hơn và gắn kết lại tình cảm vợ chồng khi xưa .

Từ ngày cô ta vào căn biệt thự này sinh sống thì hầu như các bàn ghế đều bị đổi theo sở thích của cô ta , đến vườn hoa cũng là những loài hoa mà cô ta thích . Vì tính kêu ngạo ấy nên một số người giúp việc không chịu được mà đã xin nghĩ làm . Đình Nam thấy lạ cũng hỏi qua nhưng đều bị cô ta đỗ lỗi ngược lại nên anh cũng mù quáng mà tin tưởng .

Nhiều ngày sau Phi Phi phải lên cômg ty để được Vân Tuyết huấn luyện và chỉ ra các chính sách sắp tới cho công việc của cô ta . Vân Tuyết rất chăm chú vào công việc nhưng cô cũng không quên lấy công việc để trả thù . Vì làm diễn viên và ca sĩ cùng một lúc nên cô đã bắt Phi Phi phải tập nhảy tập hát trong phòng suốt mấy tiếng đồng . Nghe vậy thì ác thật nhưng đây cũng là cái cách trả thù thuận lợi nhất mà không ai có thể bắt lỗi .

Nhiều ngày sau Phi Phi đã ra mắt chính thức với bài hát mang tên Thương Nhớ . Bài hát này do Kevin sáng tác nhưng để làm nổi bật hình ảnh hơn cô ta đã mua lại bản quyền và đăng trên trang chính là do cô ta tự tay sáng tác . Vân Tuyết cũng biết chuyện này nhưng không ngăn cản , nếu ngăn cản thì còn đâu là kịch hay để xem nữa chứ .


Buổi họp báo đang diễn ra .

Mọi phóng viên đều ngồi xếp hàng ở dưới , người cầm cây viết và cuốn sổ , người cầm mic , người cầm máy quay và mọi ánh mắt đều dồn về phía của Phi Phi . Cảnh tượng như này trước giờ cô ta chưa được trải nghiệm và đây là lần đầu được mọi người chú í đến nên cô ta rất tự tin và kiêu ngạo .

- " Chào mọi người tôi là Vân Tuyết " .

- " Xin hỏi cô Vân Tuyết bài hát Thương Nhớ là do chính cô sáng tác ư ? " .

- " Đúng vậy là do tôi sáng tác "

- " Cô có cảm nghĩ như thế nào khi bài hát được đăng tải sau 24h đã thu về được 5, 6 triệu lượt xem ? "

- " Tôi cảm thấy rất vui , vì không nghĩ là mọi người đã hưỡng ứng nhiệt tình tác phẩm của tôi nhiều đến vậy và tôi mong mọi người có thể ủng hộ tôi nhiều hơn nữa để tôi có thêm nhiều động lực ra nhiều bài hát hay hơn nữa nhé ! " Cô ta tự tin nói trước ống kính , mỉm cười tỏ ra vẻ dễ thương khiến cho ai cũng ngẫn ngơ trước vẻ đẹp này . Nhưng nét đẹp này vốn dĩ không phải của cô ta mà là của Vân Tuyết .


Buổi họp báo kết thúc Phi Phi đã mời Vân Tuyết đi ăn cùng với mọi người nhưng cô đã khéo léo từ chối và trở về nhà . Quin đang ở tromg nhà cô để chơi với bé Bin , sẵn tiện bàn bạc kế hoạch với cô .

- " Chị , sao chị lại muốn em ngầm tân bốc ả lên để thêm sự nổi tiếng cho cô ta chứ ? " Cô thụn mặt tỏa vẻ không thích .

- " Chị kể cho em nghe một câu chuyện . Ngày xưa có một con hổ , con hổ đó rất mơ mộng hảo quyền rằng mình sẻ là người mạnh nhất rừng , nó tham lam ỉ mạnh hiếp yếu hay ăn hiếp những con vật nhỏ bé hơn nó , tự cao tự đại muốn làm gì làm . Và như mong muốn , một con báo đã giúp con hổ đó trở thành vua của một khu rừng khiến cho ai cũng khiếp sợ và cuối cùng con hổ đó lại bị chính con báo đó hãm hại và cho mọi con thú trong rừng biết con hổ đó không có chút sức mạnh gì cả và từ từ mọi người đã xa lánh con hổ đó và không còn tung hô con hổ nữa . Cuối cùng con hổ đó phải rời xa khu rừng và không bao giờ có thể ngẩng đầu lên nhìn mọi người nữa .