Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 85: 85: Chiếc Áo Quan Trọng





Tối hôm đó như thường lệ Chu Linh và Cố Giai Thụy đang cùng nhau xem phim thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Từ ngoài cửa thân ảnh một người đàn ông bước vào làm Cố Giai Thụy và Chu Linh có phần hơi kinh ngạc.
Ngẩn người mất một lúc Cố Giai Thụy lên tiếng nói:
- Anh đến rồi! Đúng hẹn thật!
Dứt lời người đàn ông khẽ nhếch miệng cười, chỉ nhìn thông qua khuôn miệng đã có thể đoán được là người có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

Người đàn ông không nói gì chỉ lặng lẽ cởi bỏ từng lớp áo ngoài xong xuôi mới chậm rãi đáp:
- Tôi đương nhiên không dám thất hẹn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán người đàn ông bí ẩn đó không ai khác ngoài Lâm Thiên Long - thiếu gia tập đoàn Lâm Thị.

Nhìn thấy phán đoán của mình chính xác lúc bấy giờ Cố Giai Thụy mới yên ổn thở nhẹ một cái, anh ung dung ngồi đưa tay ra ý trước mặt Lâm Thiên Long nói:
- Lâm Thiếu, lâu rồi không gặp!
Lâm Thiên Long thấy vậy cũng đưa tay ra nắm lấy tay Cố Giai Thụy cong môi cười đáp:

- Cố Tổng, đã lâu không gặp! Tôi tin Cố Tổng đã nhận ra người đứng sau mọi chuyện là tôi.
- Đúng! Ngay từ đầu tôi còn hơi nghi ngờ phán đoán của mình nhưng sau khi nói chuyện tôi khẳng định người đó là anh.
- Thứ lỗi nhưng tôi muốn biết vì sao anh chắc chắn?
- Là thói quen khi nói chuyện.
- Thói quen khi nói chuyện?
- Lâm Thiếu có thói quen gõ gõ đầu ngón tay xuống ghế mỗi khi nói chuyện, tôi đã vô tình nghe được âm thanh ấy.

Hơn nữa thông qua cách nói chuyện tôi càng thêm chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
Lâm Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nhẹ vài cái, anh thỏa hắc ra một hơi rồi nói:
- Quả nhiên vẫn không qua được mắt Cố Tổng, anh đúng là lợi hại! Chả trách lại có thể trở thành tổng tài khi còn trẻ như vậy.
- Lâm Thiếu khách sáo rồi! Mời vào!
Nói rồi Cố Giai Thụy đưa tay ý mời Lâm Thiên Long vào ngồi bàn chuyện, Lâm Thiên Long thấy thế cũng biết ý lịch sự đi theo.

Khi đi ngang qua Chu Linh vẻ ngoài của cô vô tình lại khiến anh ta chú ý, Chu Linh mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi màu kem khoe trọn đôi chân dài thanh mãnh.

Bên trên là chiếc áo hai dây màu vàng làm lộ ra đôi xương quai xanh quyến rũ.

Nhìn tổng thể bộ đồ ôm sát vòng eo cô càng tôn lên thân hình eo o nhưng đầy đặn.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến tất cả đàn ông mê mệt, một người phụ nữ xinh đẹp ai mà không muốn chứ?
Nhưng cũng may Lâm Thiên Long cũng được xem là một chính nhân quân tử, anh ta tuy sáng tối lẫn lộn nhưng đối với phụ nữ vẫn luôn nhất nhất tôn sùng tuyệt đối không buông lời mạo phạm.

Cũng vì tính khí này nên Cố Giai Thụy mới an tâm hợp tác, thấy ánh mắt Lâm Thiên Long nhìn mình kỳ lạ khiến Chu Linh cũng cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù biết anh ta vốn không có ý đồ xấu nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn khiến cô hơi khó chịu.

Nghĩ là nói, Chu Linh nhíu màu đưa hai tay lên che trước ngực lên tiếng:

- Lâm Thiếu, mời!
Dường như cũng nhận ra bản thân hơi quá phận Lâm Thiên Long chỉ đành cười gượng rồi nhanh chân bước vào ghế ngồi.

Vốn dĩ anh ta cũng không có ý xấu gì chỉ là bỗng nhiên đi ngang qua người con gái xinh đẹp nên không thể kiềm chế nhìn mấy cái.
Ngồi xuống ghế Lâm Thiên Long liền đưa mắt nhìn sang Chu Linh rồi nói:
- Chu tiểu thư, mong cô đừng trách! Tôi không có ý mạo phạm chỉ là...
- Không sao, tôi hiểu!
Nói rồi Chu Linh đi đến chỗ Cố Giai Thụy đang ngồi khẽ thủ thỉ:
- A Thụy, em lên lầu trước anh cứ bàn bạc công việc với Lâm Thiếu.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ gật đầu, bàn tay đang đặt ngay eo của Chu Linh lặng lẽ vỗ nhẹ vài cái nói:
- Được! Vậy em lên phòng nghỉ ngơi đi! Lát anh sẽ lên sau!
- Vâng!
Dứ lời Chu Linh xoay bước rời đi lên cầu thang không ngoảnh lại, cô nàng mở cửa bước vào phòng rồi ngã lưng lên chiếc giường quen thuộc.

Chiếc giường êm ái này vẫn luôn là thứ an ủi Chu Linh nhiều nhất, mỗi khi mệt mỏi buồn phiền chỉ cần được ngủ một giấc thật ngon trên giường là tâm trạng của cô sẽ lập tức vui vẻ lại.

Trên chiếc giường này không chỉ có chăn êm nệm ấm, không chỉ có vải mềm gối mịn mà còn có cả hơi ấm và mùi hương của người đàn ông cô yêu nhất.
Có một sự thật chẳng ai biết mà Chu Linh luôn giấu kín đó chính là chiếc áo của Cố Giai Thụy.


Trong tủ quần áo của Chu Linh vẫn luôn có giữ một chiếc áo của Cố Giai Thụy, chiếc áo đó là chiếc áo mà anh đã khoác cho cô vào một ngày mưa gió lớn.

Đối với Chu Linh chiếc áo giống như bảo bối vậy rất tran quý! Thời gian đi du học vì ám ảnh tâm lý nên Chu Linh thường bị mất ngủ, có những đêm cô thức trắng chỉ vì bị những cơn ác mộng giày vò.

Cũng may những lúc như thế có chiếc áo của Cố Giai Thụy giúp cô bình tĩnh.
Từ đó chiếc áo của anh như một món đồ thân quen không thể thiếu trong cuộc đời Chu Linh.

Nhưng bây giờ cô đã có Cố Giai Thụy bên cạnh rồi nên chiếc áo cũng dần được cấ giữ trong tủ không lấy ra nữa.

Nghĩ lại khoảng thời gian một mình đó rồi lại nghĩ đến khoảng thời gian bây giờ Chu Linh cảm thấy rất biết ơn.

Cô mỉm cười ôm lấy chiếc gối nằm của Cố Giai Thụy nói:
- A Thụy, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh yêu em!