Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 81: 81: Trời Sinh Một Cặp





3 tiếng sau
Cố Giai Thụy bước ra khỏi phòng họp cổ đông với gương mặt mệt mỏi, anh đưa tay day day hai bên phần trán chả mình rồi xoay sang nói với thư ký:
- Cậu mang hết tài liệu so chép lại rồi gửi sang mail cho tôi.
Thư ký đi bên cạnh nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Giai Thụy tăng thêm vài phần ngưỡng mộ.

Tính theo thời gian thư ký như anh ta cũng đã theo Cố Giai Thụy thời gian không ít, số lần gặp mặt và tiếp xúc trong ngày phải nói là nhiều vô số kể.

Trong suốt khoảng thời gian làm việc với Cố Giai Thụy thư ký của anh cũng đã học hỏi được rất nhiều điều nhất là các kinh nghiệm không thể có được chỉ qua đào tạo trường lớp.

Nhưng thứ anh chàng thư ký mãi vẫn không học được là sự cố gắng và kiên nhẫn của vị tổng tài mà mình làm việc.
Dù coa rất nhiều các cuộc họp, các vấn đề, các áp lực...!nhưng Cố Giai Thụy vẫn có thể phân bổ được lượng thời gian cho từng thứ.

Anh không những chỉ chú trọng vào công việc mà thậm chí còn dành cho Chu Linh rất nhiều thời gian khiến thư ký rất nể.

Ngoài ra sau các thời gian đó anh vẫn cần tham gia các buổi tiệc, các buổi đấu giá và thậm chí là khi về nhà vẫn còn cả tấn tư liệu phải xử lý.


Nhiều khi dù đã làm việc cùng nhau khoảng thời gian rất lâu nhưng thư ký vẫn không nắm được hết thời gian và lịch trình của sếp.
Ngày hôm nay cũng vậy, anh đã dành cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để ngồi giải quyết các vấn đề thừa thãi với các cổ đông của công ty trong phòng họp.

Bây giờ sau khi giải quyết xong vấn đề rồi anh lại có thể dành thời gian cho người mình yêu chẳng nề hà lấy một tiếng.

Chưa kể tối nay sau khi về nhà lại phải tiếp tục tham khảo và xem qua toàn bộ tài liệu cho các dự án.
Với lịch trình dày đặc như vậy nên đôi khi Cố Giai Thụy chỉ có thể ngủ được 3 đến 4 tiếng một ngày hoặc thậm chí nhiều đêm anh phải thức trắng cả đêm để xử lý cho xong đống tài liệu.

Nhưng không phải vì thế mà hiệu suất công việc của anh giảm xuống, dù có làm việc đêm mệt mỏi thế nào thì hôm sau Cố Giai Thụy vẫn luôn giữ cho mình trạng thái tỉnh táo.

Việc anh xuất hiện trong công ty với bộ dạng lôi thôi và nét mặt mệt mỏi là không bao giờ có, nó giống như một cấm kỵ của Cố Giai Thụy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì thoi quen và giờ giấc sinh hoạt bận rộn như vậy nên đôi khi cũng làm sức khỏe của Cố Giai Thụy giảm sút.

Anh có tiền xử bị bệnh dạ dày rất nặng nhưng lại thường xuyên bỏ bữa và phải tiếp xúc với các loại rượu mạnh.

Chưa kể còn thêm cà phê và trà làm dạ dày vốn không tốt nay càng không tốt hơn.

Điều này cũng đã khiến Chu Linh vô cùng lo lắng, mặc dù thường xuyên nhắc nhở thậm chí nổi giận nhưng cô vẫn không cách nào giúp Cố Giai Thụy bỏ được thói quen xấu đó.

Nếu có cũng chỉ là hạn chế nhất có thể ở mức tối đa chứ không thể bắt ép anh bỏ hoàn toàn được.
Lâu dần Chu Linh cũng không còn nói nữa thay vào đó cô hành động, cô bắt Cố Giai Thụy ngày nào cũng phải dùng bữa cùng mình để kiểm soát lượng thức ăn cũng như tránh cho anh bỏ bữa.

Nhưng kế hoạch nào cũng đều có sự cố và sự cố duy nhất trong kế hoạch này chính là các công việc đột xuất không thể lường trước của Cố Giai Thụy.

Có những lúc đang ngồi ăn cùng nhau thì anh có điện thoại và đa số tất cả cuộc gọi đều kéo dài hàng tiếng đồng hồ khiến bữa ăn bị gián đoạn cũng ngư chậm trễ.


Chưa hết, đôi khi lại xảy ra những việc như Cố Giai Thụy làm việc đến đêm muộn, những ngày đó thường anh sẽ tự nhốt mình trong thư phòng để xử lý cho kịp các dự án.

Những ngày như thế cũng sẽ trở thành những ngày bỏ bữa không kiểm soát được.
Dạo gần đây Chu Linh đã nghiêm khắc siết chặt các bữa ăn nên tình hình bỏ bữa mới giảm được chút ít.

Nghĩ rồi thư ký lại gần Cố Giai Thụy khẽ hỏi:
- Cố Tổng, lúc trước cho dù là ai khuyên can hay nói gì ngài cũng nhất định không bỏ dự án để dùng cơm.

Sao giờ ngài lại nghe lời Chu tiểu thư như vậy?
Cố Giai Thụy nghe xong câu hỏi của anh chàng thư ký thì thoáng mỉm cười, chân mày anh nhếch lên ngó nghiêng sang thư ký bên cạnh từ tốn đáp:
- Vì tôi không muốn Linh Nhi của tôi phải buồn.

Cậu biết không? Linh Nhi từ nhỏ đã không có sức tốt, cô ấy rất hay mắc bệnh vặt nên phải thường xuyên ăn cháo.

Lúc ấy Linh Nhi thường mè nheo đòi tôi mua cho bánh ngọt.

Những lần như thế tôi đều sẽ dỗ dành cô ấy bằng một cây kẹo và hứa rằng sẽ mua cho cô ấy tất các món ngon trên đời khi chúng tôi lớn.
Nói đoạn Cố Giai Thụy dừng lại, anh bất giác bật cười hạnh phúc khi nghĩ về thời gian vui vẻ lúc nhỏ.

Thấy vậy anh chàng thư ký càng tò mò hỏi tới:

- Rồi sao nữa sếp?
- Sau đó khi chúng tôi lớn thì cô ấy đi du học ở nước ngoài, thời gian không ở gần nhau cô ấy vẫn thường xuyên gọi về nhắc nhở tôi ăn cơm đúng cử.

Có vài lần tôi vì quá bận mà bỏ bữa, sau khi Linh Nhi phát hiện cậu biết cô ấy đã làm gì không?
- Chu tiểu thư đã làm gì ạ?
- Cô ấy đã khóc! Cố ấy khóc đến sưng cả mắt buộc tôi không dám bỏ bữa nữa.

Sau lần đó mỗi khi tôi bận không thể ăn cơm Linh Nhi cũng sẽ nhịn đói.

Dần dà tôi vì xót mèo con nhỏ của mình nên mới dùng bữa.
Thư ký nghe xong thì phải há hốc ngưỡng mộ, tình yêu của Cố Giai Thụy và Chu Linh quả thật quá đẹp rồi.

Nghĩ rồi anh thư ký nói:
- Sếp và Chu tiểu thư quả là trời sinh một cặp đó.