Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 43: 43: Kịch Hay Bắt Đầu





Sáng hôm sau
Cố lão gia và Cố phu nhân kéo vali đồ ra sân bay chuẩn bị bay đi du lịch, hai ông bà đứng trước cổng kiểm vé đợi.

Ngay khi nhìn thấy Cố Giai Thụy và Chu Linh thì Cố phu nhân đã tay bắt mặt mừng chạy đến, không để Cố lão gia nói gì bà trực tiếp lên tiếng:
- Hai đứa đến rồi à?
Nghe mẹ hỏi Cố Giai Thụy cũng lập tức đáp lời:
- Ba mẹ đợi tui con có lâu không? Con xin lỗi, tại tụi con quên mất thời gian nên mới đến muộn.

Để ba mẹ phải đợi rồi!
Cố lão gia nghe vậy thì bước đến huých mạnh vào tay con trai một cái, ông khẽ bật cười bảo:
- Với ba mẹ mà còn khách sáo? Đúng là con trai lớn rồi không còn là của chúng ta nữa.
- Sao ba lại nói vậy chứ? Con dù lớn thế nào thì vẫn muốn làm con ba mẹ thôi.
- Khéo nịnh! Tôi còn không biết ý đồ của anh sao? Chẳng qua chỉ sợ người khác không chịu nổi tính khí của anh nên thôi cứ để vợ chồng già này gánh.

Nói rồi Cố lão gia và Cố Giai Thụy cùng bật cười, cả hai vui vẻ như chưa từng xảy ra khoảng cách khiến người khác nhìn vào ai ai cũng đều thấy ganh tị.

Nói thật thì lúc trước cũng từng có khoảng thời gian Cố Giai Thụy hận ba mình đến tận xương tủy, anh trách ông làm ra chuyện thương thiên hại lý, trách ông không cho anh được một cuộc sống gia đình êm đẹp càng trách ông để mẹ anh phải gánh chịu quá nhiều đau thương uất ức.
Ngày nhỏ Cố Giai Thụy từng nghĩ nếu sau này lớn lên rồi anh nhất định sẽ tự mình bước đi trên đôi chân không cần nhờ đến sự giúp đỡ của người cha tệ bạc.

Anh đã từng tự hứa rằng sẽ chính tay tạo dựng cho mẹ mình một cuộc sống êm ấm, cho bà một cuộc sống xa hoa vô lo vô nghĩ.

Nhưng bây giờ lớn rồi mới hiểu, khi con người ta trưởng thành cũng là lúc cuộc đời bị phong ba vùi dập.

Cố Giai Thụy sau này mới hiểu hết được nỗi lòng của người làm cha như Cố lão gia, anh đã ân hận suốt một khoảng thời gian rất dài cũng tự trách vì bản thân nông cạn.
Cố Giai Thụy đã nhận ra rằng tình yêu của ba thật ra rất vô giá, nó khác xa với tình yêu từ mẹ.

Ba có thể hay la mắng nhưng lại luôn âm thầm ủng hộ tất cả mọi việc anh làm, trái ngược với mẹ lúc nào cũng nói lời yêu thương âu yếm.

Ba có thể không nói ra những câu quá đỗi ngọt ngào hoặc làm ra những hành động quá đỗi chu đáo nhưng những gì ba làm đều là vì muốn tốt cho ta.
Những điều giản đơn như thế thôi nhưng mãi sau này Cố Giai Thụy mới hiểu, lúc trước mới chập chững bước vào thương trường anh từng rất nhiều lần muốn được chứng tỏ bản thân nhưng đều thất bại.

Khi ấy chính Cố lão gia là người đã đứng ra giải quyết tất cả, ông không la mắng lấy một lời chỉ từ từ chỉ cho Cố Giai Thụy những điều anh còn thiếu sót.

Có lẽ cũng vì khoảng thời gian đó mà tình cảm cha con được hàn gắn lại.
Nghĩ rồi Cố Giai Thụy khẽ nhìn Cố lão gia, anh mỉm cười một nự cười hạnh phúc rồi lặng lẽ đi đến dùng tay đỡ lưng ông nói:
- Ba nói phải! Nếu để con làm con người khác chắc họ sẽ không thể chịu đựng nổi con mất.

Vẫn là ba mẹ tuyệt vời! Mà ba này, đi chơi có vui cũng đừng quên hai tụi con ở nhà đó.


Nhớ mua về cho con nhiều nhiều quà!
- Cái tên nhóc con này!
Cố Giai Thụy vừa dứt lời thì liền bị Cố lão gia mắng yêu một cái, ông đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh mỉm cười vui vẻ.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện của hai người đàn ông thì đến lượt của hai người phụ nữ.

Cố phu nhân im lặng không nói nãy giờ bây giờ mới lên tiếng:
- Được rồi! Hai cha con ông thâm tình đủ rồi giờ phải để tôi với con gái tôi tạm biệt chứ.
Nố rồi Cố phu nhân xoay sang mỉm cười với Chu Linh, bà đưa tay ra giữa không trung đê cô nắm lấy rồi điềm đạm gọi:
- Tiểu Linh, đến đây với mẹ nào!
Chu Linh thấy vậy thì cũng tỏ rõ vẻ phấn khích, cô nhào vào lòng Cố phu nhân vừa ôm bà vừa nũng nịu nói:
- Ba mẹ, Tiểu Linh không nỡ để hai người đi.
Cố phu nhân sau khi nghe cô nũng nịu thì khẽ đưa tay vừa vuốt mái tóc dày, mượt của cô vừa cất giọng dỗ:
- Hưm! Lúc trước con chính là người đưa ra ý kiếm đi du lịch cho ba mẹ, sao giờ cô công chúa nhỏ của mẹ lại không nỡ rồi?
Chu Linh nghe vậy thì vừa dụi đầu vào lòng bà vừa đáp:
- Con sợ ba mẹ đi chơi vui quá sẽ quên mất tụi con!

Cố lão gia và Cố phu nhân sau khi nghe xong thì ngỡ ngàng nhìn nhau rồi cả ba cùng bật cười thật lớn, bà cưng chiều đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ của Chu Linh nói:
- Ngốc! Sao lại nghĩ là ba mẹ sẽ quên con chứ? Con và A Thụy đối với bọn ta đều rất rất quan trọng.

Ba mẹ đi du lịch để hai đứa các con lại mới là thật sự không an tâm đây.
Nói đến đây Cố Giai Thụy bước đến lặng lẽ choàng tay qua eo Chu Linh kéo cô trở về rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Được rồi, cũng đã đến giờ ba mẹ nên đi rồi đó.
Cố lão gia và Cố phu nhân nghe vậy thì cũng nhìn đồng hồ treo tường trên sảnh, phát hiện đã đến giờ lên máy bay thì cả hai tạm biệt Cố Giai Thụy và Chu Linh rồi kéo vali lên máy bay chuẩn bị cất cánh.

Cố Giai Thụy và Chu Linh đứng bên ngoài lặng lẽ vẫy tay cho đến tận khi thấy cả hai ông bà đã khuất bóng mới ngừng lại.

Mắt thấy ba mẹ đã đi xa lúc này Cố Giai Thụy mới để lộ ra gương mặt trầm tư nói:
- Linh Nhi, đến lúc đi rồi!