Thoáng chốc đã đến ngày diễn ra hôn lễ, Cố Giai Thụy và Chu Linh từ sáng đã bắt đầu chuẩn bị, vì để phá nát cái hôn lễ ghê tởm kia mà mấy ngày qua anh đã bỏ ra không biết bao nhiêu là công sức.
Cố Giai Thụy nghiêng người nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ham ngủ trong lòng, sợ cô thức giấc nên anh chỉ dám cử động nhẹ.
Khẽ đưa tay sờ vào làn da mịn màng của Chu Linh Cố Giai Thụy híp mắt mỉm cười để lộ ra gương mặt nuông chiều thấy rõ, anh cúi đầu hôn nhẹ vào má cô tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc.
Âu yếm nhìn mèo con nhỏ đang ham ngủ cuộn tròn trong lòng mình trái tim Cố Giai Thụy bỗng khẽ rung động.
Lúc nào cũng vậy dù cho có gặp phải bất cứ chuyện gì hay có vì bất kì hiểu lầm gì thì trái tim này của anh vẫn luôn như thế.
Vẫn yêu cô gái nhỏ trước mắt vô điều kiện! Tình yêu của Cố Giai Thụy nói trắng ra chính là chiếm hữu người mình yêu.
Thật ra anh đối với các cô gái khác không như vậy, chỉ riêng với Chu Linh là vẫn luôn như vậy.
Cố Giai Thụy rất sợ một ngày sẽ mất đi Chu Linh, chỉ cần nghĩ đến việc không thể nhìn thấy cô nữa đã đủ để khiến anh phát điên rồi.
Đối với Cố Giai Thụy mà nói Chu Linh chính là tất cả, cô chính là tài sản quý giá nhất, là tất cả mà anh có được.
Người ngoài nhìn vào luôn thấy anh là một người có mọi thứ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn cái gì là có cái đó chưa kể lại còn đẹp trai phong độ muốn loại phụ nữ nào cũng được.
Nhưng thật ra ẩn sâu bên trong anh chẳng có gì cả, đối với Cố Giai Thụy cuộc sống hào môn thế gia rất đáng sợ, rất cô đơn.
Nhìn bề ngoài rất hào nhoáng nhưng bên trong lại mục rửa đến đáng sợ, cuộc sống như vậy khiến anh cảm thấy chán ghét.
Truyện Đoản Văn
Nói đúng ra có rất nhiều người từng thắc mắc rằng một tổng tài có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, có thể chỉ trong một giây làm biến động cả nền kinh tế cớ sao lại chọn ở bên một cô tiểu thư như Chu Linh.
Tuy Chu Linh là thiên kim danh giá của Chu gia nhưng về tài năng thì bên ngoài còn nhiều cô gái tài giỏi hơn thế, tại sao anh vẫn chọn yêu cô?
Câu trả lời cho câu hỏi này vốn dĩ luôn nằm sâu trong trái tim Cố Giai Thụy, anh muốn nói anh yêu cô chẳng vì bất cứ điều gì cả chỉ đơn giản vì cô là cô thôi.
Có thể người khác thấy Chu Linh không tài năng xuất chúng nhưng thực ra cô lại rất giỏi, cô có năng lực ở rất nhiều lĩnh vực lại có nhiều năng khiếu chỉ là Chu Linh không muốn phơi bày.
Trong lòng Cố Giai Thụy ngoài trừ Chu Linh chẳng còn ai xứng với anh nữa, anh có thể vì cô làm tất cả thậm chí chết vì cô, tình yêu của anh chính là như vậy.
Năm anh 10 tuổi, cái năm mà anh dường như mất đi tất cả đó thì chỉ có cô là luôn ở cạnh anh.
Sự xuất hiện của Chu Linh từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên đã luôn là một tia sáng trong cuộc đời Cố Giai Thụy, cô mang đến cho anh niềm tin về những thứ tốt đẹp cũng như mang đến sự mạnh mẽ mà anh đã đánh mất.
Cố Giai Thụy quyết tâm trở thành một tổng tài đứng trên đỉnh cao danh vọng, trở thành một ông trùm xã hội đen đứng trong bóng tối tất cả đều là vì Chu Linh.
Anh muốn bảo vệ cô bằng tất cả những gì mình có để cô không bao giờ phải chịu tổn thương nữa.
- Ưm...
Tiếng động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ tròng đầu Cố Giai Thụy, anh cúi đầu xuống nhìn mèo con nhỏ của mình thì lại phát hiện cô đang mở to hai mắt nhìn lên phía anh.
Chu Linh chớp chớp đôi mắt to hoa đào xinh đẹp, cô nghiêng đầu gương mặt ngây ngốc nhìn Cố Giai Thụy không nói gì.
Thấy vậy Cố Giai Thụy cảm giác có chút buồn cười, anh yêu chiều nhéo nhẹ một cái vào chiếc má phiếm hồng của cô, ánh mắt âu yếm nhìn cô khẽ hỏi:
- Dậy rồi? Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng thôi!
Nghe Cố Giai Thụy nói Chu Linh khẽ gật nhẹ đầu, cô đưa tay dụi dụi mí mắt, cái đầu nhỏ khẽ cọ cọ vào lòng ngực anh tỏ vẻ dễ thương, giọng nói nhõng nhẽo:
- A Thụy, bế em!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì bật cười, anh hết cách lắc đầu rồi xuống giường dang tay bế bổng cô lên khẽ nhẹ giọng trêu chọc:
- Mèo con nhỏ của anh đã lớn rồi mà còn nhõng nhẽo.
Thật đáng lo a!
Chu Linh vừa được bế lên nghe Cố Giai Thụy trêu thì há miệng cắn mạnh vào vai anh một cái, cái miệng nhỏ dẩu lên cùng hai chiếc má phồng phồng khẽ chuyển động:
- Em mới không có nhõng nhẽo! Yêu em chiều em chẳng phải là việc bạn trai nên làm sao? Anh không chịu được em sẽ đi tìm người khác.
Nói rồi cô hứ một cái xong lập tức xoay mặt đi nơi khác không thèm nhìn nữa.
Cố Giai Thụy thấy vậy thì khẽ nhíu mày, anh thở dài một hơi rồi nhỏ giọng dỗ:
- Anh sai rồi! Anh sai rồi! Linh Nhi đừng có đi tìm người khác.
Chu Linh nghe vậy thì hí ha hí hửng, cô quay mặt lại nhìn anh, vẻ mặt hả hê nói:
- Biết sai là tốt! Sau này không được nói em nhõng nhẽo nữa! Phải yêu chiều em!
- Được! Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Linh Nhi, nếu sau này có con mà em cứ như vậy thì phải làm sao?
Chu Linh nghe đến đây thì đỏ mặt, cô úp mặt vào ngực Cố Giai Thụy dáng vẻ đầy ngượng ngùng đáp:
- Con gì chứ? Ai nói sau này em muốn sinh con với anh.
- Hửm? Vậy là Linh Nhi không có ý định cưới anh sao? Linh Nhi xấu!
- Không phải! Em sẽ lấy anh mà nhưng em còn nhỏ, chưa nghĩ xa như vậy.
- Linh Nhi, anh đã 30 rồi.
Em cũng đã 23 nếu anh còn không lấy vợ sinh con thì sẽ tuyệt hậu mất.
- Vậy...
- Linh Nhi, sau khi giải quyết đám người Vân Hạ chúng ta kết hôn có được không? Anh đã chờ em 8 năm rồi!
- Dạ!.