Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 32: 32: Người Luôn Thấu Hiểu





Sáng hôm sau
Vẫn như thường lệ Chu Linh đang ngủ thì bị một cái ôm đánh thức, do tối qua thức giấc giữa chừng nên giờ cô nàng vẫn còn đang trong tình trạng ngái ngủ.

Thấy vậy Cố Giai Thụy cưng chiều hôn lên đôi má hơi ửng hồng của Chu Linh rồi ghé sát vào tai cô thủ thỉ:
- Mèo con nhỏ, mau dậy nào!
Chu Linh bị cảm giác nhột nhột ở tai làm cho ngứa ngáy, cô nhíu mày chu môi với vẻ mặt kháng cự trong cơn mơ màng nói:
- Ưm! Chút nữa thôi!
Cố Giai Thụy nằm bên cạnh thấy vậy thì bật cười, anh cũng biết Chu Linh buồn ngủ là do thức giấc giữa đêm rồi còn phải an ủi anh đến tận sáng nên vô cùng yêu chiều cô.

Vốn định sáng nay sẽ dẫn cô nàng đi mua đồ chuẩn bị cho kế hoạch ở đám cưới sắp tới nhưng không ngờ mới thức dậy đã thấy được bộ dạng đáng yêu của cô gái nhỏ bên cạnh nên tâm trạng Cố Giai Thụy cũng từ đó thoải mái được đôi chút.

Cố Giai Thụy đưa tay vén nhẹ vài sợi tóc trên mặt Chu Linh sang một bên rồi sẵn tay nhéo nhẹ má cô một cái nói:.


||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
- Mèo con nhỏ, em có muốn đi dạo phố mua đồ với anh không?
Câu hỏi vừa được thốt ra thì người nào đó đã mở bừng hai mắt, cô xoay nhanh sang nhìn Cố Giai Thụy với ánh mắt mong chờ rồi khẽ lay lay tay anh hỏi:
- Có thật không? Anh dẫn em đi dạo phố thật sao?
Bộ dạng hí ha hí hửng này của Chu Linh phút chốc đã làm trái tim Cố Giai Thụy mềm nhũn, anh ân cần nhìn vào đôi mắt đang chớp chớp của cô, giọng nói cưng chiều vang lên:
- Thật! Nhưng em phải dậy ăn sáng rồi mới đi được, nếu em còn nằm thế này sẽ không đi được đâu.
Tài thuyết phục của Cố Giai Thụy đúng là ở mức thượng thừa chẳng uổng cho anh xứng đáng có được cái danh xưng "ông trùm thương giới".

Với tài thuyết phục này Cố Giai Thụy đã thành công ký được một số lượng hợp đồng khủng không sao đếm xuể, chỉ là không ngờ tài năng này giờ lại đem ra thuyết phục cô gái nhỏ lười nhác của anh.

Nghĩ đến đây Cố Giai Thụy khẽ bật cười, anh đưa tay vân vê lọn tóc của Chu Linh dịu dàng nói:
- Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó chúng ta cùng đi dạo phố có chịu không?
Chu Linh nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, cô đâu dại gì mà không đồng ý chuyện tốt như thế vậy là ngoan ngoãn gật đầu rồi một mạch chạy vào nhà tắm.

Thật ra việc Chu Linh thích được Cố Giai Thụy đưa đi dạo phố là có lý do hết, chẳng phải cô có ý tham lam hay muốn anh mua đồ cho mình gì đâu vì cô cũng chẳng có thiếu gì những điều ấy.

Chẳng qua việc Chu Linh thích là được ở bên cạnh Cố Giai Thụy, cô từ nhỏ đã ở cùng anh giao tình vô cùng sâu đậm.

Nếu chẳng phải vì sự cố năm đó có lẽ hai người cũng chẳng chia xa lâu như vậy, 8 năm trời là khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Những cảm xúc và nỗi cô đơn Cố Giai Thụy phải chịu một chút Chu Linh cũng trãi qua không thiếu.

Anh ở nơi này xây dựng cơ ngơi, thừa kế gia sản, từng bước trở nên cứng rắn và tài giỏi thì ở nơi khác Chu Linh cũng đã không ngừng cố gắng.


Những ấm ức, cực khổ mà Cố Giai Thụy phải chịu Chu Linh cũng phải chịu ở nơi khác, có chăng điểm duy nhất khác biệt giữa hai người là Cố Giai Thụy còn có gia đình bên cạnh, Chu Linh thì không.
Chính vì hiểu được những điều này nên sau khi Chu Linh về nước Cố Giai Thụy càng yêu thương chiều chuộng cô hơn gấp bội.

Anh có lẽ cũng tự cảm nhận được rằng nỗi cô đơn Chu Linh phải chịu hơn mình rất nhiều, mèo con nhỏ của anh từ nhỏ đã luôn được yêu thương bao bọc, chỉ cần cô gặp phải bất cứ vấn đề gì đều sẽ có anh đứng ra che chở.

Năm đó cô phải đến một nơi xa xôi khác không còn ở cạnh anh, Cố Giai Thụy đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể thông suốt.

Anh sợ cô gái nhỏ sau khi không còn anh che chở sẽ bị ức hiếp, sợ cô đến nơi xa xôi lạ lẫm sẽ sống không quen và còn rất nhiều điều khác.
Nhưng cũng nhờ có vậy mà Chu Linh đã có thể dần dần trở nên tự lập, cô mạnh mẽ và cứng rắn hơn cũng bản lĩnh và tài năng hơn nữa.

Ngày cô về nước cũng là ngày Cố Giai Thụy không dám đối mặt, anh sợ khi gặp Chu Linh rồi cô sẽ không còn muốn ở cạnh anh nữa.

Nhưng may mắn thay điều đó không xảy ra, giây phút biết được rằng cô vẫn luôn yêu mình Cố Giai Thụy gần như mừng đến phát điên lên được.

Tối đó khi ôm Chu Linh trong lòng anh cứ cười hoài một mình như kẻ điên, hết nhìn cô rồi lại cười ngơ ngẩn.
Giây phút thấy Chu Linh bị đánh cũng vậy lúc đó trái tim anh thắt lên từng hồi, Cố Giai Thụy tự đặt ra câu hỏi rằng liệu mình đã xứng đáng với Chu Linh hay chưa, anh ở đó chứng kiến người phụ nữ ấy lên cơn điên cuồng mà đá không ngừng vào cơ thể cô nhưng chẳng làm được gì cả.


Thời khắc ấy Cố Giai Thụy biết rằng mình chưa đủ tốt, anh cần cố gắng hơn và cứng rắn hơn để bảo vệ cô khỏi những tình trạng hi hữu như thế.
Cạch
Tiếng cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Giai Thụy, anh ngước mắt nhìn về phía tiếng động thì trố mắt khi thấy Chu Linh, cô quấn một chiếc khắn tắm ngang người, cơ thể nõn nà thoắt ẩn thoắt hiện.

Thấy vậy Cố Giai Thụy khẽ cúi đầu hắng giọng:
- Em xong rồi sao?
- Dạ! Anh đợi chút để em thay đồ cái đã rồi xuống ăn sáng.
Dứt lời Chu Linh mở tủ lấy đồ rồi lại tiếp tục quay ngược vào nhà tắm để mặc cho Cố Giai Thụy ngồi đơ trên giường.

Giây phút cánh cửa nhà tắm đóng lại Cố Giai Thụy mới dám ngẩng mặt, anh lặng lẽ thở dài rồi nói thầm:
- Mèo con nhỏ, em đúng là biết cách hành hạ người khác!.