Lão Công Dục Cầu Bất Mãn

Chương 40




Mạn Nhu vừa ủy khuất vừa tức giận, nản lòng nói: "Đừng giấu nữa, em đã biết hết rồi. Tào Tiểu Hà chính là người lúc trước mà anh muốn cưới, anh đã rất vui vẻ qua lại với cô ta chứ gì, có phải muốn ly hôn với em rồi hai người nhanh chóng kết hôn đúng không?"

"Vốn dĩ nếu lúc trước cô ta không đào hôn thì hiện tại hai người mới chính là vợ chồng danh ngôn chính thuận, em rất ngại làm chướng mắt hai người, nếu anh muốn đi tìm cô ta thì cứ đi đi."

Cao Nghị: "..." Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy!

Anh nhíu mày muốn giải thích lại tinh tường thấy rõ sự chán ghét trong đáy mắt cô.

Phụ nữ đúng là một sinh vật thần kỳ, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, yêu ghét đều giấu trong lòng, lâu dài chồng lên nhau thành một kết quả nhưng trong nháy mắt là có thể thay đổi.

Chỉ là những thay đổi này đến với Cao Nghị quá mức đột ngột. Từ trước đến nay anh không phải là người có tính cách mềm mại nhẹ nhàng, trong tức khắc sắc mặt liền âm trầm.

Cao Nghị cường ngạnh nhéo cằm Mạn Nhu, đối diện với tầm mắt của cô, hạ giọng hỏi: "Em rốt cuộc là muốn cái gì? Muốn anh phải làm gì mới vừa lòng?"

Sắc mặt anh bất ngờ tối sầm như vậy khiến Mạn Nhu có chút sợ hãi. Hơn nữa đối phương mới từ chiến trường trở về, trên tay dính đầy máu và mạng người. Mặc dù anh không nói nhưng đôi mắt đen kịt kia kết hợp với thần sắc âm trầm đã tạo thành áp lực thật lớn lên tâm lý của cô.

Mạn Nhu ở dưới tầm mắt anh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Cao Nghị thấy thế, khóe miệng cong lên vẻ ác ý, "Quả nhiên là không thể nuông chiều phụ nữ! Ông đây mới từ cửa tử thần bò ra còn chưa kịp hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc đã phải dùng mọi lời dỗ ngọt em, em đã không nghe lời còn dám dùng mắt chán ghét đó nhìn anh, em coi anh là đất sét muốn niết sao thì niết hả? Tưởng anh không tức giận sao?"

Lần này Mạn Nhu thật sự sợ hãi, hoảng loạn lắc đầu, lắp bắp nói: "Không, em không phải, em không..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Cao Nghị nhìn chằm chằm Mạn Nhu, đôi tay dùng sức xé nát áo ngủ trên người cô, dùng hai dây vải đã rách không màng sự cự tuyệt và

giãy giụa đem tay cô cột vào trụ đầu giường.

Anh cúi sát xuống bên tai cô, khí nóng phun ra ở vành tai mẫn cảm: "Không phải lúc trước rất muốn anh chạm vào em sao? Đêm nay sẽ làm theo ý em."

Dứt lời, Cao Nghị liền bỏ đi vẻ ôn nhu lúc trước, trực tiếp cởi bỏ quần ngủ và quần lót của Mạn Nhu, cả cơ thể chỉ còn mỗi áo ngực, bị trói ở trên giường túy ý để cho bàn tay anh dùng sức lúc nhẹ lúc mạnh mà sờ mó xoa nắn.

Khuôn mặt Cao Nghị hơi rũ xuống, tuy không thấy rõ biểu tình nhưng cả người anh tỏa ra hơi thở âm u vẫn làm Mạn Nhu phát run.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ người có tính tình xứng với ánh mặt trời như Cao Nghị lại sẽ có một mặt âm lãnh đến vậy.

Cô không khỏi thắc mắc có phải hay không ban nãy bản thân rất quá đáng, bị sự tức giận làm u mê đầu óc, sa vào cái bẫy đã giăng sắn của Tào Tiểu Hà mà bùng nổ cảm xúc, cuối cùng chọc đến thứ không nên chọc.

Giờ phút này cả người cô trần trụi lạnh căm căm, tựa hồ như thoát khỏi u mê mà bình tĩnh lại.

Dần dần cô cũng ý thức được ban nãy biểu hiện của mình có chút quá phận, mặc kệ là như thế nào cũng không thể nhắc tới hai chữ "ly hôn". Nếu nam chủ thật sự đáp ứng cái đề nghị này thì chẳng phải cô chết không có chỗ chôn hay sao!

Nghĩ như vậy xong khiến cô chần chừ muốn nói ra lời xin lỗi lại bị đôi mắt của Cao Nghị uy hiếp, một chữ cũng không bật ra được.

Cao Nghị không nóng nảy gấp gáp hưởng thụ thân thể này, mặc dù phía dưới côn th*t đã cứng phát đau nhưng vấn đề trước mắt còn chưa giải quyết xong, anh không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

Từ trước đến nay dù sấm rền gió cuốn, đã có vấn đề thì anh phải giải quyết ngay, giống như là bị thương là phải lập tức trị liệu, bằng không thời gian trôi qua, miệng vết thương sẽ bị thối rữa, tạo thành những hậu quả nghiêm trọng hơn.

Đầu óc thanh tỉnh của anh đem lời nói của Mạn Nhu suy nghĩ cẩn thận lại mấy lần rồi mới lãnh khốc nói: "Kế tiếp, anh hỏi một câu, em trả lời lại một câu, nếu em dám nói trái lương tâm thì anh sẽ tét nát mông em."