Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 7




Ô Phối Ngẫu

Tin đồn về chuyện của tôi và Khang Duật vẫn như vậy, mà không chỉ thế, càng lúc càng hoành tráng hơn.

Tôi và anh được thầy thể dục cho đi thi Đại hội thể dục thể thao trong vùng, chả biết hay hay dở lại giành được chức vô địch, mà thật ra cũng có gì lạ, tôi vốn cũng khá môn thể dục, nhưng vào lớp, lại bị biến tướng thành thế này.

Không biết tên khốn nào đã khơi mào, nói – “Đây chính là sức mạnh của tình yêu.”

Sức mạnh tình yêu con khỉ mốc… rõ ràng là do thực lực của tôi.

Biết thế, tôi chạy về bét cho rồi.

Khóc-ing

Ngoài ra, bởi ở tiết ngữ văn, tôi từng bị thầy Tôn phạt đứng một lần, để thầy quên đi, cuối kì không phê bình nên tôi rất chăm chú nghe giảng. Trước đây, môn ngữ văn của tôi chỉ ở mức tầm tầm, nhưng bài kiểm tra lần này tên tôi lại đứng thứ ba, không dám tin vào mắt mình, thật sự rất vui, thành ngữ ‘có công mài sắt có ngày nên kim’ quả rất chí lý.

Thầy Tôn cũng như vậy, còn nhớ Khang Duật từng nói câu – ‘phía sau mỗi phụ nữ thành công đều có một người đàn ông thành đạt’ – đi học, lại lấy cái này làm đề văn, trước mặt cả lớp, chỉ điểm tôi và Khang Duật nói rằng mọi người phải học tập tụi tôi mà giúp đỡ lẫn nhau, học tập tình cảm tốt đẹp của tụi tôi, chỉ có thế thì thành tích mới khá lên được.

Tại sao gọi là tình cảm tốt đẹp, là giúp đỡ lẫn nhau vào tai tụi bạn cùng lớp lại nhanh chóng chuyển thành tôi và Khang Duật thân thiết ân ái nên thành tích học tập mới được nâng cao cơ chứ?

Vì thế, cái ‘sức mạnh tình yêu’ này tôi trốn không nổi, đi đến đâu nó theo tới đó.

Cái biệt danh Phúc Tấn này cũng không vứt được, tôi có biện minh thế nào cũng uổng công.

Lại thêm việc cả hai chúng tôi đều học hành tiến bộ, thầy Tôn còn đặc biệt đề nghị với giáo viên chủ nhiệm để cho Khang Duật tạm thời nhận chức lớp phó học tập. Âu cũng do lớp phó học tập Tông Lê Quân (biệt danh là Tông Da) bị bệnh, xin nghỉ dài hạn, khiến cho chức lớp phó học tập này bị bỏ không mãi, đề xuất này đưa ra, toàn bộ nam sinh trong lớp đều hưởng ứng.

Ban cán sự lớp tôi, trừ lớp phó thể dục không có quyền hành gì là nam thì toàn bộ số còn lại đều là nữ. Khang Duật học tốt, lại thêm số học sinh nam chiếm hơn nửa lớp, ngay lập tức, liền trúng cử.

Lớp phó học tập là gì?

Khi đó, lớp phó học tập là trợ thử đắc lực nhất của lớp trưởng.

Chưa nói đến tôi và Khang Duật ngồi cùng bàn, bây giờ còn phải làm việc cùng nhau.

Túc là, sau nay, hễ có họp hành gì thì Khang Duật đều ở cạnh tôi, đôi khi còn đột ngột xuất hiện nữa.

Thảm quá, thảm quááááá!!

***

Vào cuối tháng mười hai, sắp tới thi cuối kì, khoảng thời gian này là lúc tất cả tụi học sinh học hành chăm chỉ nhất, tôi cũng không ngoại lệ, lại thêm là đứa ‘nước tới chân mới nhảy’ điển hình nên lúc này luôn cảm thấy áp lực.

Khang Duật thì không, một chút áp lực cũng chẳng có, lúc ra về hoặc nghỉ trưa, đều chơi đá bóng như trước.

Giận ghê nha.

Hết tiết hai chiều hôm nay, một nam sinh nào đó chạy đến chỗ Khang Duật hỏi bài anh. Ai bảo ai đó học giỏi, trước giờ cũng sẵn lòng giúp mọi người, bây giờ lại là lớp phó học tập, người ta tìm anh hỏi bài cũng nhiều hơn.

Tôi thấy có người muốn hỏi bài, liền chủ động đứng dậy nhường chỗ.

Bạn nam đó tên là Kế Kiệt Hạnh, rất chăm đọc sách nên chúng tôi đều gọi là Mọt Sách, bởi rất rất thích học, không hiểu phải hỏi là thói quen của cậu ta.

Cậu ta thấy tôi nhường chỗ ngồi, liền nói – “Cám ơn lớp trưởng.”

Đây là người duy nhất trong lớp tôi hiện nay chưa từng gọi tôi là Phúc Tấn như người khác.

Thiếu chút nữa là tôi cảm động đến rơi nước mắt, lâu lắm rồi không nghe ai gọi là lớp trưởng, thật là hoài niệm, thiện cảm với cậu ta tăng thêm hai trăm phần trăm.

Cậu ta mở sách bài tập ra, quay qua Khang Duật hỏi – “Khang Duật, tôi muốn hỏi cậu bài này, chỉ tôi với.”

Tôi đứng một bên gật đầu hùa theo, quả là người tốt, phải nhiệt tình giúp đỡ mới được.

Vậy mà, Khang Duật lại làm vẻ mặt cau có – “Không rảnh!!”

Tôi cảm thấy khó hiểu, bình thường anh không như vầy.

Kế Kiệt Hạnh càng khó hiểu hơn tôi – “Tại sao vậy?”

Tôi cũng muốn biết Khang Duật bị cái gì, vì sao lại có cái bản mặt khó chịu như thế.

Bấy giờ, Tiểu Phàn quay sang tôi nói – “Miểu Miểu, ngày mốt là sinh nhật của Đại Song và Tiểu Song, chiều nay tao và Từ Doanh đi mua quà, mày đi không?”

“Sinh nhật?” – tôi nhớ lại một chút, tính đi tính lại quả đúng là vậy, ngày 23 tháng 12 này đúng là sinh của Đại Song và Tiểu Song, vội vàng trả lời – “Đi, đi chứ. Tao đi!!”

Quả thật tôi là một đứa rất dễ bị xao nhãng, ngay lập tức liền quăng chuyện của Kế Kiệt Hạnh qua một bên, đi với Tiểu Phàn qua chỗ Từ Doanh bàn chuyện nên mua quà gì.

Đang bàn luận nhiệt tình, Kế Kiệt Hạnh lại đột nhiên chạy tới, đứng thẳng, quay về phía tôi gọi to – “Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn,…”

Tôi sửng sốt, trò gì đây?

Thần kinh à?

Sau khi gọi chừng đủ mười mấy cái ‘Phúc Tấn’, tôi thấy Khang Duật vẫy vẫy tay về phía cậu ta.

Không đứng rống nữa, cậu ta ngoan ngoãn quay về.

Tôi còn nghe thấy tiếng Khang Duật – “Bài này thì phải giải như sau….”

Không hiểu gì cả nên tôi quay về chỗ ngồi, định hỏi Kế Kiệt Hạnh vậy là có ý gì.

Chờ giải bài xong rồi, cậu ta nhìn tôi, cợt nhả nói – “Phúc Tấn, tôi xong rồi, mời ngài ngồi, mời ngồi.”

Tôi càng không hiểu được, tại sao cậu ta cứ luôn miệng gọi tôi là Phúc Tấn không ngừng, liếc mắt trừng, mong cậu ta sửa lại cách xưng hô.

Thế nhưng cậu ta không thèm để tâm, còn nghĩ tôi bực vì cậu ta ngồi chỗ của mình, liền lấy tay áo chùi chùi cái ghế, nói thêm – “Phúc Tấn, ngồi đi.”

Ngồi cái đầu cậu ấy! Tôi càng trừng mắt nhìn cậu ta hơn.

Sửa xưng hô ngay, cậu là người duy nhất không hùa theo người khác mà, phải tiếp tục duy trì chứ.

Nhưng cậu ta chẳng hề có chút phản ứng nào, gom sách vở lại, gãi gãi ót, bỏ đi như thể không có chuyện gì.

Lông mày tôi quắn lại thành một cục, rối tung.

Ý gì, là ý gì vậy hả?

Tôi nhìn sang Khang Duật, dù sao cũng cảm nhận được có gì đó không đúng cho lắm.

Khang Duật đang thong thả gom lại bút viết vào hộp, không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không mà cứ thấy trông anh rất vui vẻ, so với cái bản mặt cau có hồi nãy là một trời một vực, biểu cảm rất thoải mái. Hình như cảm nhận ánh mắt của tôi, anh quay qua hỏi – “Sao vậy?”

“Sao vậy?? Tôi cũng muốn biết tại sao lắm?” – Tôi chỉ về phía Kế Kiệt Hạnh – “Cậu làm gì với cậu ta thế hả?”

Khang Duật liền trưng ra vẻ mặt ngây thơ, chớp mắt nhìn tôi – “Thì chỉ bài cho cậu ta.”

“Không phải nói chuyện đó, tại sao cậu ta lại gọi tôi là Phúc Tấn?”

Anh lại càng nhìn tôi với vẻ vô tội hơn – “Thì ai cũng gọi cậu là Phúc Tấn cả mà.”

“Không đúng… tôi không nói chuyện đó. Tôi nói, tại sao ban nãy vừa gọi tôi là lớp trưởng, tại sao đột nhiên lại đổi cách gọi?” – Từ đầu đến cuối chỉ hơn nhau có mấy phút đồng hồ, mà suốt vài phút đồng hồ đó Kế Kiệt Hạnh vẫn luôn ngồi bên cạnh anh.

Khang Duật tỏ vẻ không hiểu nhìn tôi, sau đó nói – “Sao tôi biết được, tôi có phải cậu ta đâu. Sao cậu không đi hỏi trực tiếp đi.”

Ý kiến hay.

Tôi còn định đi hỏi cậu ta thật.

Nhưng là Kế Kiệt Hạnh vừa thấy tôi, không đợi hỏi, cứ như đang đọc thuộc lòng, gọi tôi Phúc Tấn, Phúc Tấn.

Đến cái Phúc Tấn cuối cùng thì tôi cũng không còn hơi sức đâu mà hỏi.

Ỉu xìu về lại chỗ ngồi.

Chuông vào lớp vang lên, tôi vội vàng lấy sách giáo khoa ra. Trong lòng vẫn còn mải nghĩ tới chuyện kia, muốn hỏi Khang Duật nhưng anh ta lại đem bản mặt như một đứa nhóc, đem đôi mắt đen to tròn trong vắt kia, như thể đang nói, em là trẻ ngoan, là đứa rất rất ngoan, chuyện gì em cũng không làm.

Tôi bị ánh mắt đen thui này hoàn toàn cản lại.

Lòng dạ tiếp tục rối bời, nhưng lại không tìm ra được đáp án nào thích hợp.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu thi cuối kì, tôi càng không có cơ hội nghĩ lung tung, bao nhiêu tâm tư đều đặt ở kì thi này.

Thi xong, trong lòng vui vẻ. Hơn nữa, tôi làm bài cũng không tệ, những chuyện xảy ra đều đã quên sạch.

Nhưng gần đến đợt nghỉ đông, tôi lại bắt đầu lo lắng.

***

Tuổi thơ tụi tôi, chín mươi chín phần trăm tụi học trò đều cùng sợ một thứ.

Đó chính là – sổ liên lạc giữa nhà trường và phụ huynh.

Đừng nhìn vào cuốn sổ màu hồng (đôi khi là màu xanh lục) chỉ bằng lòng bàn tay mà coi thường, sức ảnh hưởng rất ghê gớm đó nha.

Phần trên là kết quả thi cử, còn ở dưới là lời phê của giáo viên, chúng tôi có thể nghỉ vui vẻ hay không, tết âm lịch có thể nhận nhiều tiền lì xì hay không, sâu xa hơn là chuyện xác thịt, nó quyết định việc bố mẹ có cầm chổi lông gà, dép hay những vật dụng sinh hoạt tương tự khác có khả năng chăm sóc tụi tôi hay không đó.

Bình thường thì, dù chưa tính ra, nhưng chắc chắn lớp nào cũng có một hoặc hai cái hạnh kiểm yếu.

Vì cô chủ nhiệm ngã bệnh, thầy phó chủ nhiệm liền đem cái chuyện vô nhân đạo này giao cho tôi.

Lời phê trên sổ liên lạc, do tôi viết.

Còn nói, vì trò là lớp trưởng, hiểu rõ bạn cùng lớp, trò viết thì thích hợp nhất, có điều không thể vì tình cảm bạn bè mà lại gian dối, phải viết sự thật.

Không được ăn gian nói dối, thôi thì thầy cũng đừng để con viết làm gì.

Sau khi tan trường, chỉ có tôi và Khang Duật ở lại phòng. Anh là lớp phó học tập mới nhận chức, tự dưng lại muốn ở lại phụ, ngay từ đầu tôi cũng thấy không được tự nhiên.

Nhưng mà, nhìn quyển sổ liên lạc này thì…

Lòng tôi lạnh ngắt, đâu rảnh mà xem có tự nhiên hay không.

Tất cả đều là dấu đỏ, điểm số đều chỉ xấp xỉ năm mươi, không cần nhìn tên cũng biết là ai rồi.

Đại ca lớp tôi, Chu Dũng Cường.

Cậu ta nổi tiếng là phần tử bất hảo, suốt ngày ở trường chỉ có đánh nhau, đánh rất ác. Mẹ cậu ta vì chuyện đánh lộn của thằng con mình mà suốt ngày phải tới trường nghe mắng vốn, mà chỉ mới tuần trước chứ đâu? Nhưng bà chiều con, dù chuyện có to đến đâu cũng không kể tội. Bố cậu ta là huấn luyện viên quyền anh, bình thường không có ở nhà, nên khi cậu ta gây chuyện, ông cũng không biết, đến khi biết rồi, năm ngoái còn đánh cậu ta sưng mặt, xách lỗ tai cậu ta đến trường, tìm bạn học bị đánh để xin lỗi.

Khi ấy, bố cậu tao còn nói – “Thành tích học không tốt là do mày dốt, tao không trách. Nhưng để tao biết mày đi đánh người ta là tao đánh gãy chân.”

Mẹ cậu ta cưng con, lại thêm khi ấy điện thoại cố định chưa có thông dụng, không có cách nào để liên lạc thường xuyên, nên bố cậu ta mong giáo viên cứ mỗi cuối kì gửi thẳng sổ liên lạc qua bưu điện cho ông.

Thành tích học tập của cậu ta không tốt, bố cậu ta biết, không sao cả, nhưng lời phê thì… Đến lúc đó có khi ông đánh gãy chân của cậu ta thật.

Khi ấy, tôi sẽ là kẻ gián tiếp.

Làm lớp trưởng, là bạn cùng lớp, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ thân thể và sinh mạng của bạn mình.

Nhưng với cái thành tích huy hoàng này, tôi biết viết lời phê thế nào đây, lại còn phải phù hợp với thực tế nữa chứ.

Rối đến bạc cả tóc.

Bất chợt, mắt ánh xấu xa xuất hiện.

Tôi nói với Khang Duật – “Cái này cậu viết đi.”

Anh là lớp phó học tập, tất nhiên cũng có quyền viết lời phê.

Tôi vội vàng thảy qua, để anh cũng phải đau đầu phiền não. Tôi mặc kệ đấy, vội lấy quyển khác viết tiếp, người ta còn muốn về sớm để còn coi ‘Nhiệt huyết tuổi thanh xuân’ nữa.

Tôi đang viết, nửa chừng còn liếc sang Khang Duật, thấy anh đang nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy rất vui, còn nghĩ thầm, thì ra cậu cũng có ngày hôm nay, để xem cậu viết thế nào, haha!!

Khang Duật suy nghĩ một hồi, sau đó, liền cầm lấy cây bút, vung lên, viết hí hoáy, vừa xong liền ném qua cho tôi.

“Xong rồi!”

Xong rồi!! Sao xong được?

Tôi đau đầu nửa giờ, tại sao anh chỉ cần vài phút là xong cho được.

Tôi không tin, bỏ bút xuống, mở sổ liên lạc của Chu Dũng Cường ra coi, lia nhanh xuống ô lời phê.

Trên đó, chỉ vỏn vẹn mấy chữ – Thành tích học tập ổn định, khả năng đánh nhau rất mạnh.

Cái gì gọi là gian dối cơ chứ, cái này cũng là gian dối nhưng tìm hoài mà không ra điểm vô lí đấy thôi.

“Thế nào? Viết không đúng à?” – anh hỏi.

Tôi vội vàng lắc đầu, viết thế này thì không chê vào đâu được.

“Vậy thì mau kí tên đi!”

“À, ừ!” – Lời phê do tôi viết, nên tất nhiên người kí phải là tôi.

Tôi liền kí tên mình vào, sau đó đưa cho Khang Duật để anh tiện sắp xếp lại.

Anh nhìn chữ kí của tôi, nhíu mày nói – “Chữ cậu thật khó coi, sau này khi kí tên vào ô phối ngẫu (nơi kí tên trong bản đăng kí kết hôn) cùng nhau, mất mặt tôi lắm. Về nhà luyện chữ chăm chỉ vào.”

Ô phối ngẫu?

Tôi sửng sốt một hồi, chỉ nghĩ anh đơn giản chê chữ tôi xấu mà thôi, ngây ngốc hỏi lại – “Khang Duật, ô phối ngẫu là gì…” – Tha cho tôi, hoc sinh trung học của năm 80 cái gì cũng không biết.

Mặt Khang Duật tức thì đen thui, đen như đít nồi.

Anh mang cái bản mặt dọa người như thế quay sang, ghét tôi vì chữ tôi xấu thì cũng hơi mất mặt một chút, nhưng cũng không cần phải dọa người thế này chứ.

Khang Duật thấy vẻ dốt đặc cán mai của tôi, đeo cặp vào lưng, quay người bỏ đi.

Trước khi đi, còn quay lại mắng tôi một câu – “Đồ ngốc!”

Ơ kìa, vậy thôi mà cũng chửi tôi cho được.

Tôi còn định cãi lại nhưng anh đã đạp cửa đi rồi. Cửa lớp bị anh đá vẫn còn vang ầm ầm.

Tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ, há hốc mồm mà thở.

Ngày mai tôi nhất định phải chửi anh bù lại.

Nhưng mà… ô phối ngẫu là cái gì mới được.

Tôi thật sự không có biết.

Thật là rối quá đi.