Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế bản thân “Ân tiên sinh,
tôi biết là anh cảm thấy đối với tôi thực có lỗi, đưa tôi về nhà cũng
xem là hảo ý, nhưng thực là không cần phải phiền toái như vậy đâu!”
“Một chút cũng không phiền toái.”
Nhẫn nại, nhẫn nại!
“Anh thực không cần làm như vậy, tôi đi taxi về.”
“Tôi đưa cô về!”
“Anh không phải là đang bức tôi phải nói hết ra đấy chứ?” Thi Ánh Điệp rốt cuộc nhịn không được cao giọng phẫn nộ, tiếp đến liền tuôn ra một
tràng không ngừng nghỉ “Tôi tự mình về thì sao chứ? Tôi không cần bồi
thường, không cần hảo ý nữa, tôi chính là muốn tìm một nơi yên tĩnh khóc lớn một trận, sao nào, chẳng lẽ như thế cũng không được?
“Anh
nghĩ anh là ai kia chứ? Đáng chết hỗn đản! Anh như vậy cảm thấy có lỗi
ư? Muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Được, vậy anh cưới tôi đi!cùng tôi kết hôn luôn đi!Tôi cho anh chịu trách nhiệm cả đời, chịu trách nhiệm
đến chết luôn! Đáng chết! Hỗn đản! Con mẹ nó!” Thống khổ gào to lên,
nàng rốt cuộc cũng không nhịn được thêm nữa khóc rấm rức.
Ô…
nàng một chút cũng không muốn giữ hình tượng nữa, một chút cũng không
tưởng đối với một mỹ nam như vậy mắng to, cũng bởi nàng thực thực chán
ghét, không khéo dây thần kinh cảm xúc của nàng bị đứt rồi cũng nên,
đáng ghét!
Nàng nghĩ chính mình là thất bại rồi, sống tới hai
mươi bảy tuổi nhưng không có lấy một người bạn tri kỷ, nam nhân làm bạn
với nàng cũng đều vì muốn tiếp cận nàng, không có một ai chân thực muốn
làm bạn với nàng, duy nhất một kẻ làm nàng mong chờ một chút, nhưng lại
“xấu xa” vứt bỏ nàng.
Nàng như thế nào lại đáng thương như vậy, như vậy thật đáng buồn a~ Xảy ra tai nạn nàng chỉ muốn có một người để
an ủi mình thôi mà, cũng không có…Nàng như vậy đáng thương…ô…
“Được, tôi cưới cô.”
Cái gì, hắn vừa nói cái gì cơ? Nàng vẫn xụt xịt quay đầu nhìn hắn.
“Được, tôi cưới cô.” Ân Nghệ nhìn nàng kiên định lặp lại.
Thi Ánh Điệp giương miệng trợn mắt nhìn hắn, bộ dạng bị hắn dọa đến khiếp sợ.
“Được, tôi cưới cô.” Ân Nghệ lần thứ ba lặp lại, thân thủ ôn nhu dùng tay lau khô nước mắt cho nàng.
Thẳng đến nước mắt bị hắn lau khô hết, nàng đông cứng như tượng đột
nhiên lùi về phía cửa xe, lấy vẻ mặt thực khiếp sợ, kinh hãi trừng mắt
nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi…Ngươi thực hay nói giỡn a~?” nàng âm thanh hoảng sợ hỏi.
“Không phải.”Hắn nhìn nàng thật sâu.
“Có ý tứ gì?” Nàng hô hấp rối loạn, đầu óc nổ hàng trăm mảnh.
“Tôi không phải là nói giỡn.”
Nàng chớp chớp đôi mắt trong như nước mùa thu, trừng mắt nhìn hắn nửa
ngày, mới phát giác chính mình hỏi vấn đề điên khùng như vậy, nàng là
nên hỏi vì sao mới phải?
“Vì sao?” Vì thế nàng hỏi lại, “Chúng ta căn bản là không biết đối phương.” Nàng mờ mịt phe phẩy đầu.
“Tôi biết tên của cô, biết cô chưa kết hôn, cô biết tên của tôi, không phải sao?”
“Nếu theo như anh nói biết tên là nhận thức thì thủ tướng Anh, tổng
thống Mỹ, tỷ phú thế giới Bill Gate bla…bla.. đều là bạn của tôi hết?”
Thi Ánh Điệp mở mắt lớn nhìn hắn, khẽ nhíu mày, day day thái dương.
Ân Nghệ nhịn không được nhếch mép cười.
“Nếu cô muốn kết bạn với Bill Gate, thực ra tôi có thể giới thiệu, tôi cùng hắn giao tình cũng không tệ lắm.”
“Đừng có nói giỡn.” Nàng nhìn hắn cười nói.
“Tôi thực quen Bill Gate mà..”
“Cho nên ý của anh là anh rất nhiều tiền hả?” Nàng trào phúng hỏi, nhận ra rằng bản thân đã lấy được phong độ ngày thường.
“Uhm, cái vấn đề này thì chưa thể nói trước được, nhưng là cùng hợp
tác với Microsolf làm cho hầu bao của tôi khá là rủng rỉnh, mỗi năm thu
về hơn mười triệu.”
Thi Ánh Điệp mắt ngày càng mở lớn, hoài nghi chính mình mới là gặp kẻ điên, nhưng là một kẻ điên bộ dạng rất tuấn tú.
“Tôi phải xuống xe, mở cửa.” Nàng đột nhiên thanh âm lạnh lùng nói.
“Cô không tin lời tôi nói?”
“Tôi đúng là mới bị đụng xe, nhưng đầu không phải là bị đụng đến hư rồi đâu.” Nàng châm chọc.
Ân Nghệ ngẩn ngơ, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, tiếp theo lại
nghiêm nghị nhìn nàng, ôn nhu mở miệng “Cô có tin hay không tình yêu sét đánh? Nếu tôi nói vừa nhìn thấy cô tôi liền bị như vậy, cô có nguyện ý
tin tưởng điều đó không?” (uầy đoạn này ngọt ngào nhỉ? bao giờ mới có
người vừa gặp đã yêu mình nhỉ? mà anh ý chém đấy =.=)