Sớm đã biết việc có thể trở thành tổng tài của một công ty lớn khi tuổi
còn rất trẻ thực không đơn giản, nếu có thì cực hiếm nhân tài kiệt xuất
như vậy, có mơ cũng không dám nói chuyện đó. Thi Ánh Điệp vì hiểu rõ
chuyện đó mà cố tình sử dụng mỹ nhân kế, dùng chiếc vòng cổ dụ Ân Nghệ,
mục đích chính là vì không muốn đồng sự đối với mình sinh ra đố kị cùng
hoài nghi, kết quả là, Ân Nghệ còn hào phóng hơn nữa mang nàng xuất môn
ăn cơm trưa, lí do đưa ra đương nhiên là học trưởng thỉnh học muội ăn
cơm, nhưng là những nữ nhân kia tin được vào cái lí do bất chính này ư?
Hắn thực rất không hiểu nữ nhân!
Kiên trì không cùng hắn đi vào công ty một lúc, nàng liền đi thang máy phía sau, đi ngược hướng đường chính đến nhà vệ sinh rửa mặt tỉnh táo,
có chết cũng không đời nào muốn đụng phải “những oan hồn” chủ lực công
kích mình. Thât sự là quá xui xẻo!
“Yêu, học muội của chúng ta đi ăn cơm cùng học trưởng đã về rồi kìa!” Lí Trân Nghi mở miệng trào phúng.
Dù sao cũng là bậc tiền bối, không đáp lời thì cũng không nên, Thi Ánh Điệp đành phải tuân thủ quy củ, dùng thái độ nhu thuận đáp: “Là, đã trở về, phó lí.”
“Ngươi đây là muốn khoe khoang sao?” Lí Trân Nghi nhất thời cao giọng.
Nàng khoảnh khắc này muốn cứng miệng, sớm biết thế này lúc nãy đã xem
cô ta thành người trong suốt rồi, thực là họa vô đơn chí mà, nàng lúc
nào thì lộ ra tia sung sướng khoe khoang đây? Thật là không thể tin
được!
“Ta đang hỏi ngươi đấy ngươi không nghe sao?”
“Cô ta hiện tại đương nghĩ có tổng tài học trưởng chở che thì có thể
giễu võ giương oai, bắt nạt chúng ta đó mà!” Trần Nghi Quân từ gian
phòng vệ sinh bên trong đi tới, dùng ngữ khí ghen tị nói.
Cô ta cũng ở đây? Ôi, sẽ không phải “xú lão” Uông muội muội cũng có mặt ở
hiện trường chứ? Thi Ánh Điệp trong lòng nghi hoặc 10 phần chắc 9 câu
trả lời, một phòng vệ sinh khác cửa bật mở, Uông Thải Ngọc mang theo sát khí cùng vẻ mặt ghen tỵ đi ra.
“Cô ta đương nhiên là đang khoe ra, dù sao ở công ty trừ những người có chức sắc, ai có thể có vinh dự
này cùng tổng tài đi ăn cơm trưa? Đại khái chỉ có loại vô liêm sỉ, không biết thân biết phận, đã kết hôn lại còn đi xung quanh mị hoặc nam nhân – hồ li tinh mới có thể thôi!” Uông Thải Ngọc châm chọc
({{{(>_
Được cấp một danh hiệu vô cùng “vinh dự” nha! Chỉ tiếc Thi Ánh Điệp nàng thân phận nhỏ
bé, danh hiệu to lớn ấy không thích hợp, nàng mở vòi nước tẩy rửa, quyết định không để ý đến mấy kẻ kia.
“Các ngươi xem xem, cái đuôi
hồ li tinh đã lòi ra rồi này!” Trần Nghi Quân giả tạo hùa theo, giọng
nói đặc biệt lớn như cố tình cho người khác nghe thấy. Thi Ánh Điệp rút
tờ giấy vệ sinh, xoay người chuẩn bị chạy, chỉ thấy trước mắt một bóng
người nhanh chóng vụt lên, Uông Thải Ngọc lập tức ngăn nàng lại. (đoạn
này tưởng chị ý bị hội đồng chứ =.=)
“Xin hỏi có thể trả lời ta một số vấn đề không?” Cô ta mở miệng đe dọa.
“Ngươi rốt cục đã dùng chiêu ti tiện nào làm tổng tài mời ngươi đi ăn cơm?” Lí Trân Nghi phẫn nộ chất vấn.
Tổng tài chính là thần tượng của tất cả mọi người lạnh lùng trên cao,
Thi Ánh Điệp bằng cái gì đến công ty chưa được một tuần đã khiến tổng
tài triệu kiến còn thỉnh đi ăn cơm trưa cùng? Bằng vẻ ngoài đáng thương
kiều mị cùng giọng nói ôn nhu ngọt ngào sao chứ? Đúng là không biết xấu
hổ!
“Nếu ta nói không có, ngươi có tin hay không, phó lí ?” Quay đầu lại nhìn cô ta, Thi Ánh Điệp trả lời không nhanh không chậm.
“Ngu ngốc mới có thể tin!” Trần Nghi Quân hừ lạnh.
“Một khi đã không tin lời ta nói, sao các ngươi còn hà tất hỏi ta làm
chi? Có thể trực tiếp đến hỏi tổng tài nha, lời của tổng tài, ta nghĩ
các ngươi chắc chắn tin tưởng chăng?”
“Ngươi đang chế giễu
chúng ta ngay cả cơ hội nói chuyện cùng tổng tài cũng không có sao?”
Trần Nghi Quân sát khí ngày càng lớn.
“Ta không có.”
“Ngươi rõ ràng là có ý đó!” Cô ta lớn tiếng vu khống.
Thi Ánh Điệp đột nhiên hít thật sâu, thật sự là gặp quỷ rồi, nói nữa
cũng phí công, tốt nhất là không nên nói nhiều nữa, lại tiếp lời cùng ba hoạn thư này chỉ tổ rách việc, nàng đẩy Uông Thải Ngọc qua một bên
hướng tới cửa phòng vệ sinh đi tới.
“Ta phải trở về làm việc.”
Nàng thực sự hoài nghi không biết trở lại văn phòng dưới con mắt của rất nhiều người bọn họ có dám như vậy, công kích nàng không?
Nàng
trở lại chỗ ngồi không lâu, ba người “tổ đội” kia cũng nhanh nhanh trở
lại, mỗi kẻ đi qua mặt nàng đều cấp nàng một cái cười lạnh khinh miệt.
Xem tình hình hiện nay, sau này muốn làm bằng hữu với ba người này xem
ra còn khó hơn lên trời.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao ở công ty này trừ ra ba quái nhân còn không ít người khác, nàng cũng không tin
rằng chính mình không thể kết giao với ít nhất một, hai hảo bằng hữu.
Mở một cuộc cách mạng, xưa nay đối với nàng chưa từng có. Mục tiêu một là cải thiện mối quan hệ từ xưa đến nay của nàng, khiến cho chính mình
trong tương lai không chỉ được nam nhân yêu thích, quý mến mà còn được
cả nữ nhân hoan nghênh, mục tiêu thứ hai đương nhiên là oanh oanh liệt
liệt phát huy hết được thực lực của nàng, làm đám nữ nhân kia không chế
giễu nàng là bình hoa vô dụng, không còn biện pháp nào châm chọc nàng
nữa.
Thi Ánh Điệp, cố lên! Cố lên! Cố lên!