Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm rèm vào căn phòng, một
ngày mới đã bắt đầu. Hắn chuyển hướng ánh mắt về phía chiếc đồng hồ báo
thức trên đầu giường kia, phát hiện rất mau đã đến bảy giờ sáng, hắn nên đi chuẩn bị đi làm, haiz...
thấy nàng ngủ say vẻ mặt bình
yên, Ân Nghệ hơi do dự một chút, quyết định đưa tay tắt chuông báo thức
đi, để cho nàng ngủ tiếp..
Nàng không nên giống hắn, mỗi ngày
chỉ được ngủ mấy canh giờ không chút tinh lực nào, huống hồ đêm qua hắn
thực làm nàng không được ngủ nhiều rồi.
Trong chốc lát tình cảm không thể kìm chế được, hắn cúi người thấp xuống nhẹ nhàng đặt một nụ
hôn ấm áp lên trán của nàng, sau đó thật cẩn thận rời đi, chuẩn bị đi
làm.
Ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy điều đầu tiên cảm thấy là
đau nhức ê ẩm toàn thân, Thi Ánh Điệp theo thói quen cho chân xuống
giường tìm dép nhưng lại chạm phải nền đất lạnh lẽo nhịn không được rùng mình một cái, trong nháy mắt từ trạng thái lơ mơ trở thành hoàn toàn
tỉnh táo.
Nàng chậm rãi mở mắt, không thể tin được cúi xuống
nhìn dép ở dưới chân rốt cuộc lại không thấy gì, giật mình ngó lại khung cảnh xung quanh mình.
Không thể nào?!!Nàng mang theo hoài nghi nắm cái chăn trên người kéo xuống xem, cuối đầu nhìn lại lần nữa---
“A” Nàng kêu to một tiếng, cả người như bị hỏa thiêu nhảy dựng lên
“Như thế nào lại như vậy, lí nào chứ? Kia không phải là một giấc mơ sao? A~~~~”
Thi Ánh Điệp vò đầu bứt tai một lúc lâu, đột nhiên lại
bị một ý nghĩa đáng sợ dọa chết khiếp, sợ hãi quay đầu, trộm nhìn về
phía giường bên kia.
Hô! Hắn không có ở đó. Hoàn hảo! Ân Nghệ không ở đó, nếu không hành động của mình vừa rồi nhất định bị hắn cười nhạo chết mất.
Ô....Tuy nhiên thần kinh của nàng lại một lần nữa căng như dây đàn,
đêm qua...hình như có “người nào đó” đã “ăn sạch sẽ” nàng trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mê rồi a~~ Không, nàng thực không có khả năng nửa tỉnh nửa mê không biết gì, nàng chính là chỉ nghĩ đó là một giấc mộng mà thôi,
trong mơ một hồi cùng dây dưa mộng xuân với một cường tráng nam nhân.
Ô... như thế nào lại phát sinh chuyện này a? Nàng không chỉ hỗn đản mà còn là một sắc nữ! Thi Ánh Điệp gục xuống khóc không ra nước mắt.
Trở lại chuyện đêm qua, rõ ràng trên giường, hắn rõ ràng đã ngủ say
rồi sao? Hơn nữa hắn cũng nói với nàng rằng hắn mệt như thế nào mà, như
thế nào lại có khí lực đối với nàng làm cái kia sự kiện a?
Tối
hôm qua...Uy, nàng còn nhớ rất rõ hắn ôn nhu ôm lấy nàng, hôn triền
miên, hai cánh tay mềm nhẹ ôm lấy nàng như có lửa nóng, làm nàng hoàn
toàn không tự chủ được cả người bắt đầu nóng dần lên, hô hấp dồn dập.
Hắn động tác ôn nhu mang theo hấp dẫn, không một chút ép buộc nàng
hành động, chỉ có tràn đầy nhiệt tình và yêu thương, làm cho nàng dù nửa tỉnh nửa mê cũng cảm giác không một chút sợ hãi nào, chỉ có hoan nghênh cùng rên rỉ T^T =.=
Nếu kia thực không phải là mộng, thì nàng
đêm qua đã cùng hắn tổng cộng hai lần a, một lần ôn nhu hấp dẫn như muốn mê hoặc nàng quen với hương vị ôm ấp hắn, lần kia lại quay cuồng như
gió bão, không, có lẽ nàng hình như không phải cùng với hắn hai lần, mà
là một lần hay hơn nữa...nàng cũng không còn nhớ nữa....:(