Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 212




Đỗ Khanh đi tới cửa, hắn nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Vừa rồi em một mình ở bên trong cười cái gì thế?”

Nghe hắn hỏi cái này, Đỗ Khanh không nhịn xuống lại cười hai tiếng, Tống Gia Thành nhìn cô không hiểu ra sao, cô tiến đến bên người hắn nhỏ giọng nói một câu: “Em cảm thấy hai chúng ta cái bây giờ thật sự giống yêu đương vụng trộm, sáng tinh mơ liền đuổi mọi người đi rồi em mới dám ra khỏi phòng anh, thật sự là……”

Vừa nói xong, Đỗ Khanh lập tức muốn rời đi, ở bên nhau lâu như vậy, tính cách Tống Gia Thành ra sao cô rất hiểu, bảo thủ, lão cán bộ, cổ hủ, tất cả từ ngữ có thể hình dung người đứng đắn hắn đều có cả, yêu đương vụng trộm gì đó, hắn nghe cô nói như vậy, không đen mặt mới là lạ.

Rốt cuộc Tống công tử như trăng sáng trời quang, loại chuyện yêu đương vụng trộm này mà dính tới hắn, là một loại khinh nhờn đối với hắn.

Nhưng mà Tống Gia Thành căn bản không cho Đỗ Khanh cơ hội bỏ trốn, hắn túm vạt áo sau của cô, kéo người lại, xác thật hắn cũng có chút không vui, cho nên nghĩ cũng chưa nghĩ liền duỗi gõ một cái lên đầu cô, cũng không cho cô cơ hội mở miệng oán giận, mở miệng nói trước: “Em nghĩ cái gì đâu, loại chuyện này có thể tùy tiện nói sao? Nếu như bị người nghe được, em còn thanh danh nữa sao.”

Tống Gia Thành cũng không lo lắng cho bản thân, chỉ là từ xưa chuyện nam nữ chỉ cần có chút lời đồn đãi, người bị tổn thương đều là nữ tử, đàn ông phong lưu một chút cũng không có gì khó nghe, nhưng một khi nữ tử có thanh danh dễ dãi, ở cổ đại thật sự không còn đường sống.

Cố tình cô còn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, vừa mở miệng thì cái gì cũng dám nói, thiếu chút nữa hù chếc hắn.

Trong lòng Tống Gia Thành cũng có chút buồn bực, cảm thấy Đỗ Khanh lớn lên ở hiện đại, vẫn mang tư tưởng hiện đại, tuy rằng hiện tại đi theo hắn về cổ đại, nhưng trong xương cốt của cô vẫn chưa nhận thức và đồng cảm về cuộc sống cổ đại, cho nên chưa từng nghĩ phải khắc chế trong lời nói.

Cái khác không nói, lời vừa rồi ở hiện đại thì cũng chỉ là một câu nói đàu bình thường không ảnh hưởng tới ai, nhưng ở cổ đại thì tuyệt đối không được nói, tuy rằng hắn đã đuổi hết người trong viện đi, nhưng nếu cô vẫn luôn không ý thức được tính nghiêm trọng, y theo tính cách nghĩ gì nói đó của cô, sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải phiền toái lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-212-lo-loi.html.]

Trên thế giới này, người có nhĩ lực hơn người giống hắn cũng không phải không có, cho nên Tống Gia Thành cảm thấy mình thật sự phải cho Đỗ Khanh biết chuyện nghiêm trọng ra sao.

Từ xưa lời đồn đãi là dễ đả thương người nhất, dù Quốc công phủ hiển hách, vậy cũng không thể ngăn được miệng người khác nói chuyện, nghị luận hoàng tộc sẽ bị hạch tội, nghị luận một nữ tử lại không cần cố kỵ.

Anan

Tống Gia Thành không muốn để Đỗ Khanh có một thanh danh không tốt, cho nên hạ quyết tâm, về sau nhất định phải chỉnh lại tính tình của cô, cái khác không nói, những chuyện nghiêm trọng cô vẫn phải biết.

Đỗ Khanh che đầu mình lại, cảm thấy thập phần không có mặt mũi, tuy rằng Tống Gia Thành làm việc nói chuyện đều thành thục hơn cô, nhưng cô tự nhận lớn hơn hắn vài tuổi, lại chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị hắn áp dụng phương thức giáo dục trẻ con.

Nhưng mà lúc Hạ quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt không tán đồng của Tống Gia Thành, lời phản kháng lập tức nghẹn ở yết hầu cũng không nói ra được.

Cuối cùng Đỗ Khanh nghẹn một lúc lâu, cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Được rồi, coi như em lỡ lời còn không được sao, anh cũng đừng tức giận, anh không biết, lúc anh nghiêm túc trông rất đáng sợ đấy.”

Thấy cô biết nhận lỗi, biểu tình của Tống Gia Thành lập tức tốt hơn không ít, tuy rằng không đến mức lập tức nở nụ cười, nhưng cũng không xụ mặt nữa.

Tống Gia Thành vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này nhắc nhở cô vài câu, nhưng lại nghĩ vừa rồi cô đang kêu đói bụng, để cô đói bụng nghe giáo huấn hay ăn no xong lại nghe giáo huấn, hắn chỉ do dự một giây, cuối cùng vẫn không nỡ để cô đói bụng, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Anh đi xem đã cso bữa sáng chưa, em về phòng chờ đi.”

Đỗ Khanh biết bản thân nói sai, cũng ngượng ngùng chọc Tống Gia Thành tức giân, chỉ có thể bước chậm về phòng mình.