Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 201




Nhìn đối thủ sắp từ bỏ, đại lão cách vách nở nụ cười, hắn duỗi tay thưởng thức chén trà trong tay, nhưng cũng không quá thả lỏng cảnh giác.

Số 3 là người quen, một tiểu công chúa nổi danh giới giải trí ở đế đô, con gái út Hà gia, gia nghiệp Hà gia cơ hồ là bao quát bốn công ty điện ảnh lớn nhất cả nước, mấy năm nay phụ huynh Hà tiểu thư đnag âm mưu khắp nơi, lén lút rót vốn không ít vào ngành sản xuất, phỏng chừng là muốn chuyển hình.

Hơn nữa Hà gia vốn nhiều của cải, cũng vì bọn họ cũng không định đặt chân vào giới địa ốc, bằng không họ sẽ là một đối thủ khó đối phó.

Hình như tháng sau là đại thọ 70 tuổi của lão thái gia Hà gia, lão thái gia thích sưu tầm đồ cổ tranh chữ, thông tin này cũng không phải bí mật gì ở đế đô, vị tiểu công chúa Hà gia này phỏng chừng muốn mua ‘hàn mai đồ’ làm lễ vật làm ông nội vui vẻ, từ đó moi một chút cổ phần từ trong tay lão thái gia, cho nên mới muốn cạnh tranh tới cùng với hắn.

Bất quá rốt cuộc vẫn là một cô gái, dù cô ta lấy hết của cải trong tay ra, cũng không đủ tư cách cạnh tranh với hắn, so với một người không có thực quyền trong gia tộc, hắn là người đứng đầu gia tộc, tự nhiên có nhiều tiền của hơn.

Nói thật, bức ‘hàn mai đồ’ hôm nay, trong lòng hắn dự định mua trong khoảng 2.5 tỷ, chỉ cần không có vượt qua cái giá này, hắn đều có thể không chút do dự mà tiếp tục tăng giá.

So với Hà tiểu thư số 3, ngược lại hắn càng để ý kẻ thần bí ở phòng số 5 hơn.

Buổi đấu giá sắp kết thúc, vị khách này vẫn chưa lộ mặt, cũng không biết hắn có đang đợi tới cuối cùng để nẫng tay trên của mình hay không.

Nếu số 5 tham gia đấu giá, không biết 2.5 tỷ có thể cạnh tranh hay không.

Đôi mắt địa lão bất động sản bình tĩnh nhìn chằm chằm chén trà trong tay, nhìn như hắn đang xuất thần, kỳ thật cái tay khác của hắn vẫn chưa rời bảng số, chính là có thể ra giá kịp thời.

Nhưng mà thẳng đến khi người dẫn chương trình gõ vang ba tiếng búa, tuyên bố ‘hàn mai đồ’ đã được hắn mua với giá 1 tỷ 8 trăm triệu 8888 vạn, số 5 cách vách vẫn không lên tiếng cạnh tranh, hết thảy làm hắn cảm thấy khó hiểu.

Số 5 không tham gia đấu giá? Vì sao? Là hắn đột nhiên từ bỏ, hay là từ lúc bắt đầu đã không muốn tham gia đấu giá?

Chẳng lẽ vị thần bí này tới tham gia đấu giá, chiếm căn phòng có tầm nhìn tốt nhất, kỳ thật chính là vì tới xem náo nhiệt thôi sao? Từ đầu tới cuối không lên tiếng là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-201-kho-hieu.html.]

Đùa bọn họ sao?

Mặc kệ đại lão suy nghĩ như thế nào, Đỗ Hùng Hoa cũng không trì hoãn, vừa xác định được giá cả, ông lập tức chạy như bay vào toilet gọi điện thoại báo tin vui với Tống Gia Thành.

Anan

1 tỷ 8 trăm triệu 8888 vạn, so với giá bọn hắn dự đoán còn cao hơn nhiều.

Tống Gia Thành ở trong điện thoại cũng vô cùng cao hứng, có số tiền này, hắn là có thể mở bệnh viện cho tiểu Hạ, có bệnh viện cảu chính mình, tiểu Hạ không cần mỗi ngày đi làm mệt mỏi như vậy.

Trước khi cúp điện thoại, Đỗ Hùng Hoa còn không quên nói: “Chú đi tìm ông chủ Trần, xem khi nào thì số tiền này có thể chuyển tới tài khoản của cháu.”

Lại nói tiếp cũng rất trùng hợp, Đỗ Hùng Hoa vừa ra khỏi toilet, đại lão bất động sản cũng từ phía đối điện đi tới, nghĩ đến đại lão vừa bỏ ra 1 tỷ 8 trăm triệu 8888 vạn mua ‘hàn mai đồ’ của tiểu Ngôn nhà mình, ông liền kích động đến mức hận không thể xông lên bắt tay địa lão.

Cũng may trong lòng Đỗ Hùng Hoa còn giữ một chút lý trí, làm ông không đến mức chạy tới nịnh nọt ở một chỗ như trong toilet.

Đại lão nhìn ánh mắt sáng quắc của Đỗ Hùng Hoa, cũng không nghĩ nhiều, hắn đã thấy rất nhiều ánh mắt như vậy, đối tác, cấp dưới, thậm chí còn một số tiểu phú hào muốn dựa vào hắn, đều sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.

Nguyên bản đại lão còn đang nghĩ nếu người này đi đến, hắn có nên nghiêm khắc cự tuyệt một chút hay không, kết quả Đỗ Hùng Hoa chỉ thập phần nhiệt tình nhìn hắn, cũng không nói câu nào liền rời đi.

Toàn bộ quá trình cũng không nhét danh thiếp cho hắn, cũng không quấn lấy xin hắn danh thiếp.

Nhìn bóng dáng của ôn ta, lần thứ hai trong hôm nay hắn lâm vào hoang mang.

Hôm nay đều bị sao vậy, kỳ kỳ quái quái, chẳng lẽ hắn ra cửa bước nhầm chân sao?

Bất quá nghĩ đến bản thân sắp có được ‘hàn mai đồ’, mà số tiền phải bỏ ra vẫn thấp hơn giá cả hắn chuẩn bị, đại lão liền mau chóng vui vẻ trở lại.