Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 194






Có thể lên làm quản lý viện bảo tàng, văn hóa tu dưỡng cũng rất tốt, ông ta tiếp nhận bức hoạ từ trong tay ông chủ, thấy rõ ràng bức hoạ cuộn tròn, ông càng thêm kích động vài phần.

“Cái bút pháp này, cái đường cong này, so với bản sao ở Osaka hơn không biết bao nhiêu lần, với đường nét trình độ phiêu dật như này, tôi tin tưởng lời cậu nói, đây chính là chân tích của Ngô Đạo Tử, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Bất quá quản lý nói là nói như vậy, kết quả chân chính vẫn phải đợi các vị quốc hoạ cùng tới đánh giá mới có thể đưa ra kết luận.

Đây vốn dĩ chính là chân tích của Ngô Đạo Tử, cho nên đối với kết quả giám định hôm nay, Tống Gia Thành cảm thấy rất vừa lòng.

Anan

Bức ‘Tử thiên vương đồ’ có thể giám định là bút tích thật, vậy bức ‘Hàn mai đồ’ trong tay hắn đưa đến công ty đấu giá cũng sẽ có cùng kết quả, nói như vậy, bệnh viện của tiểu Hạ không cần lo nữa.

Nguyên bản hắn còn lo lắng bởi vì xuyên qua mà niên đại thi họa sẽ không khớp, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều.

Tống Gia Thành nghĩ đến nhà mình đã không còn tác phẩm của Ngô Đạo Tử, không khỏi đem chủ ý đánh tới bạn tốt cùng trường ngày xưa của hắn, Lũng Tây Lý thị, Lý Lư.

Muốn nói ở Khánh triều nhà ai cất chứa chân tích của Ngô Đạo Tử nhiều nhất, thì chắc chắn là nhà Lý Lư.

Nhà Lý Lư có nhiều chân tích của Ngô Đạo Tử như vậy, thì phải kể đến chuyện, vào thời Đường, khi Ngô Đạo Tử vẫn là họa gia nghèo khổ chưa có danh đtiếng, cũng ở trên phố bày quán vẽ mưu sinh một đoạn thời gian, lúc ấy hắn không chưa nổi danh, vẽ ra cũng không người hỏi thăm, lúc ấy tổ tiên Lý Lư bởi vì thưởng thức phong cách của Ngô Đạo Tử, một hơi mua mấy chục bức họa.

Mấy năm sau Ngô Đạo Tử thanh danh vang dội, trở thành bảo bối trong lòng Huyền Tông, các tác phẩm ngày xưa của hắn cũng trở thành danh họa mà người người truy phủng.

Cũng do nhà Lý Lư luôn rất giàu có, cũng không cần bán họa tác lấy vàng bạc, bằng không mấy trăm năm này, mấy chục bức họa cũng bị tiêu tán hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-194-hu-hon.html.]

Tống Gia Thành một tay chống cằm, xuất thần nghĩ: Lại nói tiếp khi tiên hoàng đại thọ 50 tuổi, cha Lý Lư dâng lên một bức họa của Ngô Đạo Tử làm hạ lễ, cũng không biết lần sau hắn trở về dùng đồng hồ quả lắc hoặc đồng hồ treo tường, có thể lừa, à không, là đổi một bức Ngô Đạo Tử của Lý Lư hoặc cha Lý Lư hay không.

Cũng may trước mặt Tống Gia Thành không có gương, không thấy được bộ dạng hiện tại của bản thân, bằng không hắn sẽ phát hiện một việc, đó chính là —— hắn ở hiện đại lâu rồi, hắn thật sự đã trở nên hư hơn.

Tống Gia Thành không biết bên viện bảo tàng xử lý như thế nào, dù sao hắn ở một tuần sau liền nhận được giấy chứng nhận của viện bảo tàng.

Tuy rằng hắn giấu tên quyên tặng, nhưng theo quy định của viện bảo tàng, vẫn ghi chú rõ ràng họ tên của hắn và vật phẩm quyên tặng trên giấy chứng nhận, làm bằng chứng.

Sau khi được các thư pháp gia, và một nhóm nhà sưu tập tư nhân cùng nhau giám định, cuối cùng xác định ngòi bút và phong cách của bức họa Tống Gia Thành quyên tặng xác thật là phong cách nghệ thuật của Ngô Đạo Tử, hơn nữa còn có kết quả giám định bằng các thiết bị, cho nên bức họa này xác định là ‘Tử thiên vương đồ’ thật, không thể nghi ngờ.

Nếu xác định đây là bút tích thật, giá cả của nó tự nhiên không thể đoán được, nhận được kết quả giám định, qaurn lý viện bảo tàng còn không yên tâm gọi điện thoại cho Tống Gia Thành, xác nhận một làn nữa, hắn thật sự quyết định quyên tặng vô điều kiện cho viện bảo tàng bọn họ?

Sợ Tống Gia Thành không rõ giá trị của bức họa này, quản lý viện bảo tàng còn tỉ mỉ thuyết minh cho hắn, tác phẩm của Ngô Đạo Tử còn được bảo tồn tới hiện giờ, cũng chỉ có một bức hắn quyên tặng, còn là bức ‘Tử thiên vương đồ’ một tác phẩm tiêu biểu như vậy, nếu hắn mang ra bên ngoài bán, giá cả tuyệt đối không dưới 1 tỷ, đây còn là giá thấp nhất.

Nghe quản lý viện bảo tàng nói xong, Tống Gia Thành nói thầm trong lòng: Không đúng, hiện giờ đã không chỉ có một bộ, trong tay hắn còn có một bức ‘Hàn mai đồ’ chưa lộ ra, lại chờ một đoạn thời gian nữa sẽ biến thành 2 bức họa.

Đồ vật trân quý như vậy quản lý viện bảo tàng cũng ngại ngùng mà nhận như chuyện đương nhiên, thậm chí ông còn chủ động kiến nghị Tống Gia Thành xin khen thưởng từ quốc gia, viện bảo tàng thành phố Vân hoặc cao cấp hơn là viện bảo tàng thủ đô ra một phần tiền mua lại bức họa này của hắn, tuy rằng vật phẩm với tính chất quyên tặng này sẽ không chiếm được quá nhiều tiền cảm ơn, nhưng ‘Tử thiên vương đồ’ là cấp bậc quốc bảo, tóm lại cũng nhận được mấy trăm vạn.

Nhưng mà Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh đều cảm thấy đồ vật quý như vậy bọn họ còn dám quyên tặng, cũng không cần chút trợ cấp này, y theo tình huống của bọn họ hiện tại, so với tiền tài, ngược lại chuyện đắp nặn hình tượng công dân tốt quan trọng hơn.

Bởi vì trước đó bọn họ đã ước định, cho nên viện bảo tàng bên kia cũng đáp ứng về sau mặc kệ nhận phỏng vấn hay là tham gia trưng bày, tuyên truyền, đều sẽ không nói rõ về Tống Gia Thành, người quyên tặng này.

Đối với kết quả xử lý như vậy, Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đều thập phần vừa lòng.