Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 187






Tống Quốc công cùng Tống Gia Thành không hổ là cha con ruột, trình độ đam mê mạt chược của hai người đề ngang nhau.

Trời mới biết, buổi sáng hôm nay Đỗ Khanh ngồi trên xe ngựa nghe Tần thị nói mà bất ngờ cỡ nào: Đêm qua Tống Quốc công lôi kéo hạ nhân ở chủ viện chơi mạt chược tới tận giờ sửu.

Tống Quốc công làm một người có chức quan cố định, mỗi ngày giờ Mẹo phải rời giường thượng triều.

Tuy nói người lớn tuổi ngủ ít, nhưng Tống Quốc công chơi mạt chược tới nửa đêm, một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng như vậy, vẫn là đặc biệt không khỏe mạnh.

Đỗ Khanh thậm chí có chút hối hận lần này quyết định mang mạt chược tới đây.

Nhưng mà mạt chược đã mang tới rồi, hiện tại Tần thị bọn họ đều đang vui vẻ, Đỗ Khanh muốn khuyên bọn họ không chơi mạt chược, bọn họ cũng không nghe vào.

Khi chơi mạt chược, chỗ trái cây mà Cam Mạn Mai chuẩn bị vừa lúc thể hiện công dụng, bọn nha hoàn rửa sạch, cắt miếng trái cây, dùng đĩa sứ tinh xảo bưng tới đặt trong tầm tay các vị chủ tử.

Nhìn trước mặt đủ các loại trái cây thơm ngọt mê người, Tần thị lại tỏ ra cực kỳ hứng thú với sầu riêng mà Đỗ Khanh bọn họ mang về.

Thứ này đã đưa đến chủ viện từ buổi sáng, Tần thị cùng Tần quốc công vẫn luôn suy đoán cái quả diện mạo kỳ lạ, đầy gai nhọn này rốt cuộc có hương vị.

Cam Mạn Mai nghĩ Tần thị tặng vòng tay giá trị trên trăm triệu cho mình, cho nên lần này bà mua sắm lễ vật cũng đặc biệt đầu tư.

Táo, đào, chuối, nho này đó đều là chủng loại quý nhất trên thị trường không nói, sầu riêng cũng là chọn mấy quả to bảy, tám cân, lại còn đều vừa chín tới.

Mùi sầu riêng thì không cần nhiều lời, người thích ăn thì thích muốn chếc, người đã ghét thì tránh còn không kịp, đi ngang qua khu hoa quả tươi của siêu thị đều hận không thể bịt mũi lại.

Anan

Hai quả sầu riêng vừa đưa đến chủ viện, mùi vị kỳ lạ kia đã làm tất cả mọi người chú ý.

Chủ yếu hạ nhân nghe nói mùi loại quả này đặc biệt kỳ quái, là công tử bọn họ phí rất nhiều tâm tư để cửa hàng thu mua, đều cảm thấy thập phần khó hiểu, mùi này hơi giống… giống cái thứ, thấy thế nào cũng không giống thứ có thể cho vào miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-187-sau-rieng.html.]

Tần thị cùng Tống Quốc công tuy cảm thấy mùi này hơi kỳ la nhưng cũng vẫn còn có thể thích ứng.

Lúc này nghe Tần thị nhắc tới, Tống Gia Thành vội phân phó Tống Hải bê một quả sầu riêng tới.

Kỳ thật hôm nay hắn ở chủ viện ngửi mùi sầu riêng nửa ngày, đã sớm thèm rồi, lúc trước hắn nghĩ buổi tối ăn lẩu, vẫn luôn chịu đựng, lúc này ăn lẩu xong rồi, cũng đã tiêu hóa một chút, vừa lúc ăn trái cây.

Tống Hải ôm sầu riêng đi tới trong viện, nhìn thứ đầy gai nhọn trước mặt, Tống quản sự luôn thông minh cũng có chút không biết nên xuống tay từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Khanh nhắc nhở Tống Hải, bảo hắn dùng mũi d.a.o tạo khe hở trực tiếp bẻ ra, dựa theo biện pháp của cô, bàn tay của Tống Hải bị gai nhọn đ.â.m thương rất nhiều lần, cuối cùng thành công mở ra quả sầu riêng này.

Thịt sầu riêng đặt trên đĩa càng thêm gay mũi, Tống Quốc công vốn đã thích ứng đều chịu không nổi, ông nhìn miếng sầu riêng đặt trước mặt, mày nhăn hết lại.

Tống Quốc công quay đầu nhìn Tống Gia Thành một cái, không xác định hỏi: “Thứ này thật sự có thể ăn?”

Tống Gia Thành không chút do dự dùng cái muỗng múc một miếng to nhét vào trong miệng, hắn híp mắt như một con mèo thoả mãn, nuốt xuống thịt quả trong miệng, hắn mới không chút do dự trả lời: “Sầu riêng ăn rất ngon, cũng có rất nhiều dinh dưỡng, thịt quả mềm mại thơm ngọt, cha nếm một ngụm khẳng định cũng sẽ thích nó, đây chính là thứ tốt vận chuyển từ Xiêm La qua, người bình thường muốn ăn còn không ăn được đâu.”

Tống Gia Thành nói như vậy cũng không nói quá, ở Khánh triều nếu thật sự muốn ăn sầu riêng, xác thật cũng chỉ có thể đi thuyền tới Xiêm La tìm.

Thấy con trai luôn luôn kén ăn cũng tôn sùng thứ trái cây gọi là sầu riêng như vậy, Tống Quốc công cũng bớt do dự.

Tống Quốc công cầm lấy cái muỗng, múc một miếng nhỏ đưa vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp một lát, ông tán đồng gật gật đầu: “Thơm ngọt mượt mà, hương vị xác thật không tồi, phu nhân cũng nếm thử đi.”

Phỏng chừng Tống Quốc công chính là người trời sinh có thể tiếp thu hương vị của sầu riêng, một ngụm sầu riêng xuống bụng, ông vội thúc giục những người khác nhanh nếm thử.

Mùi sầu riêng xác thật không quá tốt, Tần thị cùng Thanh Đào băn khoăn hình tượng của bản thân, vẫn luôn không có động tới sầu riêng trước mặt, vẫn luôn chờ đến khi Tống Quốc công lấy thân thử độc xong, các nàng mới liếc nhau, do dự mà cầm lấy muỗng bạc.

Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí, Tần thị cùng Thanh Đào đều nếm thử sầu riêng.

Tần thị ăn xong một miếng sầu riêng lại sai nha hoàn bên người lấy thêm một miếng sầu riêng cho bà, mà Thanh Đào chỉ ăn hai muống liền buông muỗng, phỏng chừng bà là kiểu người không thể tiếp nhận mùi sầu riêng.