Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 177






Tống Gia Thành cũng hiểu lo lắng của mẹ mình, trong cung Hoàng Hậu, Thái Tử đều được bệ hạ coi trọng, hiện giờ Tống gia không khác gì mặt trời ban trưa, bất quá khi Quốc công phủ đang hưởng thụ các loại ưu đãi, đồng thời cũng bị các đại gia tộc chú ý, một vài đối thủ của Tống Quốc công, nhà mẹ đẻ của các phi tần khác trong hậu cung, đều hận không cắm tai mắt vào trong Quốc công phủ, một ngày mười hai cái canh giờ đều chờ nắm được điểm yếu của người Tống gia, sau đó vặn ngã quái vật khổng lồ, Tống gia này.

Bất quá dù như vậy, Tống Gia Thành cũng không muốn miễn cưỡng Đỗ Khanh.

Đỗ Khanh vốn cũng không muốn đi, lời nói cũng tới cổ họng rồi, nhưng cô nghĩ đến những chuyện Tống Gia Thành nỗ lực vì mình khi ở hiện đại, lời cự tuyệt lại nói không ra lời.

Tống Gia Thành vì thích ứng với cuộc sống hiện đại, khi không có việc gì, mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối, đều cùng cô tới bệnh viện đi làm, trong cuộc sống sinh hoạt tính toán khắp nơi vì cô không nói, đối với cha mẹ cô cũng rất kính trọng.

So với Tống Gia Thành, chuyện cô làm ở cổ đại thật sự quá ít.

Tính tình cô chậm nhiệt, trong thời gian ngắn không thể nhiệt tình, thân cận với Tần thị và Tống Quốc công được, lần này Tần thị chỉ bảo cô đi theo ra ngoài dự tiệc, lúc đầu cô đã đồng ý, lát sau lại thay đổi chú ý, thì hơi kỳ.

Tuy rằng Tần thị sẽ nể mặt Tống Gia Thành, có thể sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng Đỗ Khanh chính không muốn để Tần thị có cái nhìn không tốt về mình, dù chỉ một chút.

Anan

Suy nghĩ một hồi lâu, Đỗ Khanh vẫn không nói tới chuyện ngày mai không đi dự tiệc.

Dù sao ngày mai cô khiêm tốn một chút, đi theo sau Tần thị, ít nói một chút, vị đại trưởng công chúa kia cũng không đến nỗi gây chuyện, làm cô khó xử trước mặt mẹ của người trong lòng.

Đỗ Khanh do dự một hồi lâu, vẫn lắc lắc đầu với Tống Gia Thành: “Thôi, em vẫn sẽ đi, phủ công chúa lại không phải đầm rồng hang hổ.”

Nghĩ thông suốt, Đỗ Khanh yên tâm, cô nắm tay Tống Gia Thành, dưới ánh trăng và ánh đèn lồng dưới mái hiên, chậm rãi đi về Nghênh Phong viện.

Nhưng mà tới cửa Nghênh Phong viện, Đỗ Khanh lại gặp được một người không ngờ tới.

Nhìn bóng người nhỏ gầy đứng dưới đèn lồng ở cửa viện, Đỗ Khanh buông tay Tống Gia Thành ra, đi nhanh về phía trước vài bước: “Đào Hoa, sao em lại ở đây.”

Đào Hoa nhìn thấy Đỗ Khanh, đôi mắt sáng ngời, không đợi cô đi vào, vội vàng nhún người hành lễ: “Đỗ tỷ, Đỗ cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-177-gap-lai-dao-hoa.html.]

Đào Hoa định gọi là Đỗ tỷ tỷ, bất quá lời nói tới miệng bé lại nghĩ đến những dạy dỗ và dặn dò trong thời gian vừa rồi, cho nên ngắc ngứ thay đổi xưng hô.

Đỗ Khanh là người thô thần kinh, cũng không chú ý tới xưng hô của Đào Hoa, cô nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bé tròn hơn không ít, vừa lòng gật gật đầu.

Hôm nay cô còn hỏi Tống Hải chuyện hai chị em Đào Hoa và Hạnh Hoa, Tống Hải nói hai chị em ở tú phòng khá tốt, hiện đã đi theo tú nương học tập châm pháp thêu thùa.

Vốn lúc trước Đỗ Khanh còn nghĩ bớt thời gian tới tú phòng thăm hai chị em, hiện giờ gặp Đào Hoa ở Nghênh Phong viện, cũng yên tâm.

Hơn một tháng không gặp, cô bé có thêm không ít thịt, hiển nhiên ở trong phủ sống không tồi, Tống Hải xác thật không có lừa cô.

Đào Hoa nhìn Đỗ Khanh trước mắt, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ bừng, lắp bắp nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Đào Hoa và chị họ Hạnh Hoa ở tú phòng được hơn một tháng, ban đầu quản sự tú phòng chỉ dạy các cô các công việc và những điều cần chú ý ở trong phủ, mấy ngày trước tiểu cô nương mới chân chính được cầm đến một ít vải lẻ không lớn, bắt đầu đi theo sư phó luyện tập thêu thùa.

Tiểu cô nương ở trong phủ ăn no mặc ấm, trong lòng liền càng thêm cảm kích ân nhân, Đỗ Khanh.

Chỉ là Đỗ Khanh mang hai chị em hồi phủ không bao lâu liền đi theo công tử ra cửa, Đào Hoa muốn cảm tạ cũng không tìm thấy người.

Giờ ăn cơm trưa hôm nay, cô bé nghe có người nói hôm nay Đỗ tỷ tỷ và công tử hồi phủ, nhịn không được liền chạy đến Nghênh Phong viện.

Nhưng mà không khéo chính là hôm nay Đỗ Khanh ở chủ viện ở cả ngày, tiểu cô nương liền vẫn luôn chờ ở cửa viện tới tận bây giờ.

Lúc này Đỗ Khanh cũng nghe gã sai vặt ở Nghênh Phong viện nói, Đào Hoa đã chờ cô hơn một canh giờ.

Cô quay đầu nói vài câu với Tống Gia Thành, xoay người đem tiểu cô nương về phòng mình, ở dưới ánh đèn thấy rõ mồ hôi trên trán tiểu cô nương, Đỗ Khanh bất đắc dĩ: “Em đứa nhỏ này cũng thật ngốc, không thấy chị thì cứ đi về, sao cứ đứng dợi ngoài cửa viện thế.”

Đào Hoa ngượng ngùng lắc lắc đầu, do do dự dự một lúc lâu, vẫn lấy ra đồ ở trong n.g.ự.c áo ra đưa cho Đỗ Khanh.