Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 11: Kết cục cuối cùng [END]




Chính tôi tạo nghiệt, đến lượt bản thân phải gánh lấy trách nhiệm.

"Không muốn trở về thì cũng đừng về." Tôi thở dài, chậm rãi nói.

Mục Thu Dương ngẩn ra, tôi lặp lại lời nói một lần nữa, cậu ấy nhìn một chút rồi mới xác định mình có nghe lầm hay không.

"Tôi nói cậu không muốn trở về thì cũng đừng về, ở cạnh tôi đi. Có điều cậu không thể tùy tiện phá hủy thành phố nữa. Tôi không muốn giúp cậu giải quyết cái cục diện hỗn loạn này đâu."

"Thượng Cẩn! Anh! Anh nguyện ý chấp nhận tôi?"

"Không biết trên dưới, không được phép gọi tên tôi, gọi thân ái*."

*thân ái: cách gọi người yêu trong tiếng Trung

Mục Thu Dương ôm tôi vào trong ngực, dường như cậu ấy dùng hết sức lực của cả đời.

"Nhẹ một chút nhẹ một chút, em không thở được."

"Thật xin lỗi em, anh vui quá!"

"Đừng có hôn em, râu của anh đâm vào mặt em, anh đi cạo râu trước đi!"

"Thật tốt, em chờ anh! Không được, em phải đi cùng anh!"

Tôi dở khóc dở cười: "Anh còn sợ em chạy mất?"

"Anh quá hạnh phúc, hạnh phúc có chút không chân thực, anh phải nhìn em ở bên cạnh mới được! Nếu không anh sẽ lại cho rằng mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác."

"Được, em đi cùng anh, hôm nay cùng anh, sau này cũng cùng anh. Mãi mãi."

...

Chúng tôi thấu hiểu tấm lòng của nhau xong, hai người cùng nhau dùng hết công sức, cuối cùng cũng sửa lại hết dữ liệu của thành phố. May mắn chính là sửa xong hết trước khi bị Tổng cục xuyên nhanh phát hiện.

Duy trì mọi thứ vốn có, tôi có thể nghĩ đến kết cục tốt nhất.

Mục Thu Dương yêu tôi là điều không thể nghi ngờ.

Mà tôi không yêu Mục Thu Dương sao, tôi đặt tay lên ngực tự hỏi, có thích mà. Chỉ là điều này không giống như anh yêu tôi. Có điều việc này có thể từ từ bồi dưỡng. Mục Thu Dương đối với tôi rất tốt, sau này tôi sẽ đối xử tốt gấp đôi với anh.

Mọi thứ kết thúc. Một ngày nọ Mục Thu Dương xuyên nhanh đến thế giới khác làm nhiệm vụ, tôi nhân cơ hội này trang trí party sinh nhật, bận bịu vô cùng.

Đột nhiên, chuông cửa reo lên, tôi cho là có khách đến sớm.

Kết quả người đứng ngoài cửa không phải người có trong danh sách khách mời.

"Tại sao lại là anh?" Một dự cảm không lành ập đến.

Trần Phong đứng ở cửa, cười nhìn tôi: "Có người hẹn tôi, hôm nay đến tặng quà."

"Vậy sao? Tôi không nhớ là có mời anh." Tôi không để cho anh ta vào nhà, hi vọng anh ta biết ý, mau thức thời rời đi.

"Còn một người khác là cậu." Anh ta cười, vừa nói vừa lấy một khẩu súng từ trong âu phục ra.

Khẩu súng nay có chút quen mắt! Súng ký ức!

"Anh cuối cùng là ai? Làm sao lại có khẩu súng này?" Tôi tự mình tạo ra thứ đồ chơi này, không thể nào nhận sai được!

"Tôi là Trần Phong, đây là đồ của cậu, bây giờ tôi trả về cho nguyên chủ. Có điều tôi đã đồng ý với cậu, phải bắn cậu một phát đã, đắc tội." Vừa dứt lời, Trần Phong chĩa họng súng nhắm vào tim tôi.

"Đoàng" một tiếng!

Lại là cảm giác đó, vô số đoạn phim lẻ tẻ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, từng chút từng chút ghép lại chuyện cũ.

Số thứ tự của tôi là 1798. Tên tiếng Trung: Thượng Cẩn.

Năm 8 tuổi đã thức tỉnh năng lực xuyên nhanh, sau đó thành tích vô cùng kiêu ngạo, tốt nghiệp xong liền nhảy cấp đến học viện.

Gia nhập vào Tổng cục xuyên nhanh, năng lực làm việc cực kỳ xuất sắc, bất kể là từ thế giới làm ruộng hay đến thế giới chạy trốn, giết chóc hoang dại.

Đối với tôi mà nói, việc vượt qua các bài kiểm tra đều rất ung dung, nhàn nhã.

Cuộc sống như vậy quả thực rất nhàm chán, căn bản chẳng có gì khiến tôi vui vẻ.

Cho đến ngày đó ở nhà vệ sinh của trường cũ, gặp người nọ.

Tôi biết cậu ấy tên Mục Thu Dương, dáng vẻ cũng rất đẹp mắt, cảm thấy rất có hứng thú với người này.

Rất muốn đến gần cậu ấy, nhưng không được, tôi sợ không kìm được tình cảm mà làm hại đối phương.

Trong thế giới thực, tự yêu đương là phạm pháp, huống hồ tôi đã được ghép đôi với bạn đời, ở bên Mục Thu Dương là điều chắc chắn không có hi vọng.

Có nhiều lúc tôi lại rất ngưỡng mộ những nhiệm vụ ở thế giới kia, con người ở bên trong cũng không biết bản thân chẳng qua chỉ là những dữ liệu, nhưng bọn họ có thể tự do yêu đương, tự do sống.

Tôi cho là bản thân sẽ không gặp lại Mục Thu Dương nữa, kết quả mọi chuyện lại thay đổi, tôi lại trở thành thầy của cậu ấy!

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, tôi lại có thể ngày ngày gặp được cậu ấy! Hơn nữa cũng sẽ không có ai hoài nghi việc tôi đối xử tốt với cậu ấy mà chú ý tới vì mối quan hệ của chúng tôi là thầy trò.

Tôi thường xuyên tá túc ở ký túc xá của Mục Thu Dương, trên danh nghĩa là ăn chực, thật ra là vì tôi muốn nhìn một chút dáng vẻ của cậu ấy sau khi tắm, khăn tắm tùy tiện quấn trên người, giọt nước chưa khô chảy từ ngực xuống bụng.

Nghị lực của tôi phải mạnh mẽ thế nào mới có thể khống chế được bản thân không đè cậu ấy ngã nhào.

Không lâu sau cậu ấy tiếp nhận nhiệm vụ thế giới thứ nhất, đơn giản là một thế giới cấp C.

Trước khi xuyên nhanh, tôi nhân cơ hội nắm tay cậu ấy.

Tôi để cậu ấy nắm tay tôi thật chặt, nhỡ lạc mất nhau.

Lần đầu tiên xuyên nhanh của Mục Thu Dương, cậu ấy có khẩn trương không thì tôi không biết, nhưng tôi biết chính mình đã hồi hộp muốn chết!

Tôi lại cùng cậu ấy nắm tay!

Sau khi nhiệm vụ tải xong, tôi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc.

Hệ thống giới thiệu qua tình huống trong thế giới này, đơn giản là khiến nữ chính sống lại một lần nữa ở thế giới vạn người mê. Không có gì mới cả, tôi cũng chẳng buồn nghe kĩ.

Hai chúng tôi bắt tay cùng giải quyết xong nam phụ, bia đỡ đạn, người qua đường xong lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn.

Mục Thu Dương lại bị nữ chính để mắt tới. Tôi thật là chủ quan!

Không còn cách nào khác, chỉ có thể che giấu nội tâm để Mục Thu Dương đi bày tỏ với nữ chính. Cậu ấy nói chưa từng yêu, không biết cách nào bày tỏ. Tôi dạy cho cậu ấy cách biến mặt nữ chính thành người cậu ấy thích.

Vốn cho là Mục Thu Dương phải thất bại mấy lần mới được, kết quả cậu ấy thành công chỉ với một lần!

Nữ chính tin tưởng, giá trị vui vẻ đầy, nhiệm vụ hoàn thành.

Trở lại thực tế, tôi vẫn buồn buồn, không vui chút nào cả. Mục Thu Dương đem vai chính biến thành người nào rồi? Chẳng lẽ cậu ấy có crush rồi ư?

Mỗi lần tôi phát minh ra mấy thứ đồ chơi mới mẻ đều thích nhất là khoe với Mục Thu Dương đầu tiên.

Tôi thích nhìn ánh mắt cậu ấy sùng bái tôi, những lúc đó trong mắt cậu ấy có tôi, chỉ có mình tôi.

Ngày đó tôi mất ba tháng nghiên cứu tạo ra súng ký ức, như bình thường tôi đến cửa ký túc xá đợi cậu ấy, kết quả lại chờ được tin cậu ấy đang uống rượu với người khác.

Cậu ấy nói đó là Bạch Việt Quang - là em trai của cậu ấy, tôi ghi nhớ một cách nghiêm túc.

Sau đó chúng tôi gặp phải thế giới ABO, là nơi tôi thích nhất.

Tôi bị Mục Thu Dương đánh dấu tạm thời!

Mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời nhưng cảm giác đã cực kỳ lâng lâng. Tôi thề sau này chắc chắn phải tiếp tục đến thế giới ABO làm nhiệm vụ nhiều một chút!

Gần đây Mục Thu Dương có chút kì lạ, có lúc cậu ấy nhìn cổ tôi một lúc, có lúc như có tâm sự mà đi nhìn người khác.

Còn có cả cái người tên Bạch Việt Quang, mặc dù tôi chưa từng gặp qua nhưng cái tên này được nhắc tới ngày một nhiều. Tôi càng ngày càng không rõ cảm giác trong lòng.

Tổ trưởng nói mấy năm nữa sẽ sắp xếp cho tôi cùng vị hôn thê kết hôn, với người khác thì đây là một vinh dự cao quý. Còn với tôi mà nói, ngược lại đây là tuyên bố đẩy tôi ngã xuống mộ.

Tôi sẽ cùng một người nào đó hoàn toàn chẳng quen biết sống chung nửa đời sau. Mà Mục Thu Dương trong tương lai, một ngày nào đó cũng có thể được ghép đôi bạn đời. Sau này cậu ấy sẽ có người nhà, nhưng không phải tôi.

Tôi không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.

Một suy nghĩ về việc làm phản dần dần mọc rễ trong đầu tôi.

Tôi muốn lừa Mục Thu Dương cùng tôi bỏ trốn!

Chỉ cần thay đổi dữ liệu của thế giới làm nhiệm vụ kia, chúng tôi hoàn toàn có thể trốn ở đó, không cần trở lại.

Dù vậy cái gì cũng có giá của nó, ví dụ như mạng sống. Nhưng điều này không phải vấn đề lớn.

Đã từng có lần làm nhiệm vụ ở thế giới, Mục Thu Dương nhặt được một con chó nhỏ sắp chết. Cậu ấy dùng mọi khả năng của mình để chăm sóc nó, nuôi được gần một năm con chó nhỏ lại chết ngoài ý muốn.

Đây vừa hay là cơ hội của tôi, tôi cố ý thể hiện năng lực sửa đổi dữ liệu trước mặt cậu ấy, cuối cùng khiến con chó nhỏ đó một lần nữa sống lại.

Tôi nghiêm khắc ra lệnh cho cậu ấy ngàn vạn lần không được bắt chước tôi, tự ý thay đổi dữ liệu nhiệm vụ sẽ bị Tổng cục xuyên nhanh trừng phạt. Nhưng tôi biết, điều mà cậu ấy muốn biết, nhất định sẽ tìm mọi cách để học.

Sau đó tôi bắt đầu để ý tới những thế giới làm nhiệm vụ cấp thấp,bởi vì nó phù hợp với tình huống trong kế hoạch của tôi.

Cuối cùng tôi lựa chọn thế giới cảnh phỉ, tôi động tay động chân với khẩu súng của Mục Thu Dương, quỹ đạo viên đạn lệch hai tấc, đủ để cho BOSS tránh được vết thương chí mạng, hơn nữa vẫn đủ sức phản kích.

Tôi đem ký ức chia ra sao chép vào hai khẩu súng ký ức, một cái giao cho Trần Phong, một cái khác giấu trong két sắt của Mục Thu Dương.

Tương lai sẽ như thế nào, mau chúc tôi may mắn đi.

...

Phần ký ức còn thiếu của tôi, cuối cùng cũng chắp vá đầy đủ trở lại.

"Tôi thật là... không phải người tốt lành gì cả." Vì Mục Thu Dương, thậm chí cả việc bản thân chết, đều sắp đặt hoàn hảo.

Nghe tôi tự giễu, Trần Phong đi theo hừ lạnh hai tiếng. "Cậu tự mình biết được sự thật rồi, nhiệm vụ cậu nhờ, tôi đã hoàn thành, sau này đừng có liên lạc với tôi."

Năm đó, lần đầu tiên tôi gặp Trần Phong, anh ta là một người có dã tâm. Anh ta không thỏa mãn với vị trí số 2, luôn luôn tìm mọi cách lật đổ được anh trai mình.

Hai chúng tôi đưa ra một cuộc trao đổi, tôi giúp anh ta xử lý anh trai, anh ta giúp tôi giữ lấy súng ký ức. Vào ngày sinh nhật bốn năm sau liền trả lại cho tôi.

Thật ra đây vốn chẳng phải cuộc trao đổi công bằng, bởi vì dù Trần Phong không giúp tôi, chúng tôi vẫn phải giết anh trai của anh ta, ai bảo tên đó là BOSS của nhiệm vụ. Tiếc là sau này Trần Phong mới biết được.

"Cảm ơn." Tôi trả lời.

"Thôi đi, thôi đi! Tôi không chịu nổi hai chữ này đâu. Tôi đây là đồng phạm với cậu, chẳng qua là bất đắc dĩ thôi." Nửa sau anh ta nói thật nhỏ, nhưng với thính lực của tôi vẫn nghe được.

"Anh bất đắc dĩ sao? Anh trơ mắt nhìn tôi bị đùa giỡn cũng thật vui vẻ nhỉ?"

Lúc tôi chưa nhớ ra, giống như kẻ ngu ngốc vậy, bị Trần Phong đầu độc, còn đi nghiên cứu tìm tòi bí mật của Mục Thu Dương, còn lừa rằng Mục Thu Dương muốn giết tôi.

Thứ tự muốn tìm lại ký ức là phải dùng khẩu súng trong tay Trần Phong trước, sau đó mới tới thứ giấu trong két sắt của Mục Thu Dương.

Kết quả là Trần Phong cố tình khiêu khích chia rẽ nội bộ, tôi không may tìm được khẩu súng kia trước. Ở đoạn ký ức đó, tôi không yêu Mục Thu Dương.

"Tôi sai rồi lão đại! Chạy theo cậu làm phản, tôi đã phải cực kỳ cẩn thận. Kết quả mấy người động chút là phá hủy cả thành phố, tôi thật không thắng nổi các người!"

"Được rồi, anh đi đi, sau này đừng xuất hiện nữa."

"OK, giang hồ sau này không gặp."

Tôi có thể đoán được vì sao Trần Phong làm vậy, không phải là vì cảm thấy tôi lừa anh ta nên muốn sai khiến tôi sao? Thật may là anh ta kịp thời tỉnh ngộ, dựa theo ước định mà đem trả lại khẩu súng ký ức kia cho tôi, nếu không chờ tới lúc tự tôi tìm được ra dấu vết cũng sẽ không được như hôm nay mà tùy tiện bỏ qua cho anh ta đâu.

Sự xuất hiện của Trần Phong, chỉ là một bước đệm nho nhỏ.

Buổi chiều lúc 17 giờ 40 phút.

Từ lúc bắt đầu party đã quá 40 phút.

Khách khứa đều đã tới đông đủ, nhân vật chính của party là Mục Thu Dương vẫn chậm chạp chưa về.

Tôi mời khách dùng cơm trước, một mình đứng ở cửa chờ anh về.

Chờ tới khi cả người phủ sương thì mới thấy Mục Thu Dương xuất hiện ở ngã rẽ, tôi không có cách nào giả vờ bình tĩnh được, một đường chạy như bay về phía anh, nhào vào ngực Mục Thu Dương.

"Cục cưng, anh thật nhớ em!" Mục Thu Dương nói bên tai tôi.

Lỗ mũi tôi đau xót, tên ngốc này...

Từ trước tới nay, tôi vẫn cho rằng mình đơn phương yêu mến người ấy. Ngay cả lúc cùng anh bỏ trốn cũng là do tôi sắp xếp.

Chưa từng hỏi qua cảm nhận của anh, cũng chưa từng hỏi xem anh có thích tôi hay không.

Bởi vì tôi không dám hỏi, tôi sợ bị từ chối, sợ bị anh ghét, sợ rằng ngay cả thầy trò cũng không làm được nữa.

Trời xui đất khiến buộc anh là người trung gian phải nói ra sự thật, ngược lại khiến tôi thấy rõ sự chân thành anh đối với tôi.

Tình cảm như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ lòng.

...

Cuộc sống sau này bình thường nhưng rất ấm áp.

Mỗi khi rảnh rỗi chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo khắp các xó xỉnh của cái thế giới này, quả nhiên lúc đó ánh mắt tôi tốt, nhìn ra được phong cảnh nơi này là đẹp nhất.

Tại thời điểm Mục Thu Dương xuyên nhanh làm nhiệm vụ, tôi vẫn rảnh rỗi cắn hạt dưa mở kênh 109 ngồi xem. Chờ đến khi Mục Thu Dương trở về, tôi sẽ chỉ ra những chỗ thiếu sót cần thay đổi trong nhiệm vụ của anh.

Không còn cách nào khác, làm thầy đã lâu, có chút bệnh nghề nghiệp.

Thỉnh thoảng trong thế giới nhiệm vụ, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Việt Quang.

Mục Thu Dương thề với tôi, mối quan hệ của anh cùng Bạch Việt Quang là đồng nghiệp, cực kỳ trong sạch. Sau khi qua lại ở thế giới cấp S ngày càng khó, vì vậy nhiệm vụ của hai người vẫn chiếm đa số.

Tôi hỏi anh có để ý tới tâm tư của Bạch Việt Quang đối với anh hay không, anh gào to vẻ oan uổng trách tôi nhìn lầm người, Bạch Việt Quang là thẳng nam!

Được rồi, tôi thừa nhận năm đó bị sự ghen tuông làm mờ mắt, rất có thành kiến với Bạch Việt Quang.

...

Một buổi sáng nào đó, Mục Thu Dương hứng thú, đem tôi giằng co trên giường làm mấy tư thế. Đột nhiên, âm thanh của làn sóng điện khiến người ta chán ghét vang lên khi nơi đó của Mục Thu Dương vẫn còn cứng.

Chúng tôi ăn ý thốt lên: "Mẹ kiếp, lại tới rồi."

30 giây đếm ngược trước khi xuyên nhanh lại tới rất đúng hẹn. Mục Thu Dương lại bị kéo đi thế giới khác làm nhiệm vụ.

Vội vàng mặc nhanh quần áo, hoặc là ôm hôn tôi.

Chỉ có hai lựa chọn, Mục Thu Dương lựa chọn cái sau.

Cuối cùng khó khăn tách ra trong 5 giây đếm ngược.

Tôi khẽ hôn lên gò má đang dần trong suốt, nói với anh: "Chồng cố gắng lên nhé, buổi tối chờ anh trở lại ăn cơm."

"Tuân lệnh, em yêu."

Chồng người khác buổi sáng đi làm, chồng tôi buổi sáng ra cửa xuyên nhanh.

Có điều đều có điểm giống nhau:

Anh ấy nhất định sẽ về nhà.

[HOÀN]