Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 9






Là Mic - thành viên của nhóm nhạc Hoả Phong, Từ Vị lén quay đầu nhìn về phía Chu Tư Dịch.

Lần trước tại phòng rửa tay người kia cũng là anh ta đi? Chu Tư Dịch cùng Mic có quan hệ không đứng đắn?
Mic nhìn thấy Chu Tư Dịch ở đây, vô cùng kinh ngạc "Anh bị bệnh sao?"
Ánh mắt Chu Tư Dịch lãnh đạm "Không có chuyện gì, tránh đường chút."
Mic thực sự rất đẹp, phi thường tinh xảo, chính là vẻ đẹp trung tính.

Bởi vì Chu Tư Dịch không khách khí, vẻ mặt của Mic trong nháy mắt trở nên ai oán, Từ Vị nhìn nhìn, rất khó tin, con người mang hình tượng lãnh khốc kia dĩ nhiên cũng sẽ buồn oán, cả người nổi một thân da gà.

Chu Tư Dịch đi vào thang máy, Từ Vị vội vã chạy theo sau.

"Nhìn cậu ta đến hăng say như vậy?" Trên đỉnh đầu một tiếng lạnh lùng.

Từ Vị ngẩng đầu "Hả?"
Chu Tư Dịch đưa tay ra "Phiếu khám bệnh."
Từ Vị đưa cho Chu Tư Dịch, thang máy dừng, Chu Tư Dịch đi ra "Trở về đi, không cần theo."
Từ Vị đứng tại cửa thang máy "Ngài đi một mình?"
Chu Tư Dịch nhíu mày, mặt của hắn đã sưng lên "Phí lời."
"Chìa khoá xe."
Chu Tư Dịch dừng bước, Từ Vị trả lại hắn chìa khoá xe, ánh mắt trong trẻo "Ngài buổi tối nên gọi taxi về, chú ý an toàn."
Chu Tư Dịch lấy lại chìa khoá xe, quay người liền đi, cũng không có quay đầu lại.

Từ Vị mím mím môi, đến khi rời khỏi, ngồi trên xe taxi mới nhớ tới đàn guitar còn trong xe hắn.

Bây giờ về lấy đàn sợ là bị Chu Tư Dịch đánh chết.

Cháo hải sản tươi là cậu mua, này thật là đáng chết mà!
Xe đến bệnh viện, sáu mươi tám tệ, Từ Vị một trận đau xót.

Rón rén tiến vào phòng bệnh, thấy mẹ trên giường nhỏ dựa vào cửa sổ, Từ Vị đứng thẳng người.

"Từ Vị?"
Từ Vị thấy ánh mắt của mẹ đã tám phần tỉnh táo, cậu tằng hắng một cái mới lên tiếng "Mẹ tại sao còn chưa ngủ?"
"Con tan học muộn như vậy?"
Từ Vị giật mình, vội vã tránh né đi ánh mắt mẹ, cậu nên nói như thế nào? Cậu đã thôi học.

Mà mẹ vẫn luôn hi vọng cậu có thể thi đỗ một trường đại học tốt, bà luôn mong mỏi như vậy.


Từ Vị rửa tay sạch sẽ trèo lên giường nhỏ bên cạnh nằm xuống, giường quá nhỏ, nửa cái chân thõng xuống đất, đành phải co ro lại "Mẹ, ngủ thôi."
Trần Linh nghiêng đầu nhìn Từ Vị, trầm mặc thật lâu, mở miệng "Ở nhà vẫn còn ít tiền, vẫn là con nên mua sách đọc nhiều một chút."
"Con đọc sách cũng không vào, lãng phí thời gian, cũng lãng phí tiền." Từ Vị gối đầu lên cánh tay, ngón tay vô thức di di trên áo, luôn cảm thấy mùi hương của Chu Tư Dịch bám lấy, ẩm ướt ấm áp làm cậu hít thở không thông.

Nơi nào còn có tiền, kể cả có bàn nhà, tiền cũng chỉ là đủ bồi thường người bị hại.

"Mẹ mau ngủ đi." Từ Vị nói "Ngày mai là mẹ có thể ăn uống bình thường rồi, con sẽ đi mua đồ ăn ngon mà mẹ thích."
Từ Vị rất nhanh liền ngủ, Trần Linh đem đầu chôn trong trăn, không hề có một tiếng động, khóc lặng, trọng trách lớn như vậy tất cả đều đè trên vai Từ Vị.

Từ Vị bị y tá kiểm tra phòng đánh thức, cậu đi rửa mặt, còn chưa tỉnh ngủ.

Vai bị ai vỗ vỗ, Từ Vị quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt sáng long lanh.

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"
Từ Vị gật đầu "Vâng."
"Mang cho cậu bữa sáng, để ở bàn bên ngoài." Y tá họ Lưu, mới ra trường, còn rất trẻ "Hiện tại cậu đang làm việc ở đâu?"
"Hát trong quán bar." Từ Vị lấy khăn lau khô mặt, hướng y tá Lưu "Cảm ơn chị đã chăm sóc mẹ tôi."
Trong phòng rửa tay chỉ có hai người bọn họ, y tá Lưu nói "Số điện thoại của cậu là gì? Tôi không có số điện thoại của cậu."
"Tôi cũng không phải là bệnh nhân, lưu lại phương thức liên lạc để làm gì?" Từ Vị thả xuống khăn mặt.

"Vậy tôi tự tìm." Y tá Lưu mặt đỏ có chút không bình thường "Cậu nhớ ăn sáng."
"Số điện thoại của chị bao nhiêu? Tôi gọi cho chị." Từ Vị bước ra ngoài, cầm điện thoại di động đưa cho y tá Lưu.

Y tá Lưu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Từ Vị trong vắt.

"Được." Lưu y tá nhập dãy số đưa cho Từ Vị "Có việc gì nhớ gọi cho tôi nha."
"Add cả Weibo đi." Từ Vị nói " tài khoản weibo của tôi chính là số điện thoại."
"Ok."
Y tá Lưu rời đi, Từ Vị trở về lấy ra ghế tựa ngồi xuống, vừa ăn bữa sáng vừa chơi điện thoại, chuyển tiền bữa sáng vào tài khoản y tá Lưu.

"Cô gái kia có vẻ rất thích con đi?"
Từ Vị đem bánh quẩy nuốt xuống, quay đầu nhìn mẹ "Có sao?"
"Có."
Từ Vị đối với con gái không có cảm giác, cậu có thể khẳng định chính mình đối với con gái không sản sinh ham muốn gì.

Uống một hớp sữa đậu nành, cậu đứng lên lấy chậu nước ấm lau tay cho mẹ, không muốn tiếp tục nói chuyện về cái đề tài này.

"Mẹ không cấm con yêu sớm đâu." Trần Linh nói.


Từ Vị hừ một tiếng.

"Con hừ cái gì?"
"Không hừ cái gì."
"Con học cho xong năm cuối đi." Trần Linh bỗng nhiên nói.

Từ Vị ngẩng đầu.

Trần Linh nắm chặt tay Từ Vị "Từ Vị."
Từ Vị liền cúi đầu lau tay cho bà.

Trần Linh nói "Bán nhà bán cửa hàng, làm thế nào cũng phải gắng học cho xong."
"Bên kia nạn nhân một chết một bị thương, bán nhà thì tiền cũng chỉ đủ bồi thường cho bọn họ." Từ Vị đến cùng vẫn là đem lời này nói ra "Ba đem cửa hàng chuyển nhượng cho Tần thúc, hai bên có thỏa thuận, ba cũng đã ký tên rồi."
Trần Linh hé miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, Từ Vị nói "Mẹ cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ nhiều như thế, công việc của con hiện tại cũng học tâoj được rất nhiều thứ, so với học trường âm nhạc không thua kém chỗ nào."
Trần Linh có thể rõ ràng hiểu được, nhà bọn họ thật sự là không còn gì cả.

Từ Vị đã rất khó khăn rồi, không muốn để Từ Vị gánh vác mệt nhọc thêm nữa.

Buổi biểu diễn tối nay phải dùng đến đàn guitar, năm giờ chiều Từ Vị đến quán bar chờ Chu Tư Dịch, kết quả là tám rưỡi Chu Tư Dịch vẫn chưa đến.

Từ Vị không biết số điện thoại của Chu Tư Dịch, không biết phải làm sao.

Quản lý bận đến chân không chạm đất, Từ Vị hỏi "Có thể cho tôi số điện thoại của Chu tổng không?."
Quản lý dừng bước "Cái gì?"
"Đồ của tôi quên ở chỗ đó, tôi lại không có cách nào liên lạc."
Ánh mắt quản lý quỷ dị nhìn Từ Vị, một hồi lâu sau lấy điện thoại ra tìm số đưa cậu, vỗ xuống vai.

Từ Vị là do Chu Tư Dịch đích thân chiếu cố, ngày hôm qua Từ Vị lại cùng Chu Tư Dịch đi ra ngoài cũng không trở về.

Hai người bọn họ chính là loại quan hệ đó.

"Cảm ơn anh."
Từ Vị gọi, một lúc lâu đầu bên kia mới bắt máy, tiếng nói trầm thấp khàn khàn nói qua "Nói."
"Chu tổng." Từ Vị dè dặt hỏi "Ngài tối nay có tới quán bar không?"
Đối phương trầm mặc, Từ Vị liền vội vàng nói "Tôi là Từ Vị, hôm qua tôi để quên đàn guitar trên xe của ngài."
"Cậu tới lấy đi, tôi đang ở nhà." Chu Tư Dịch điệu bộ lười biếng, tựa hồ đang ngủ.


"Làm phiền ngài rồi."
Buổi tối Từ Vị mượn đàn guitar người khác biểu diễn, kết thúc xong liền đạp xe đạp thẳng tới Lan Loan.

Đến nơi đã là mười một giờ, Từ Với bị bảo vệ ngăn lại.

Ngày hôm qua cậu là lái xe vào, ngày hôm nay lại đi xe đạp, cũng không có gì ngạc nhiên khi bị giữ lại.

"Cậu chờ một chút." Bảo vệ đang gọi điện cho ai đó.

Từ Vị mở ra điện thoại di động, thấy lão Miêu nhắn tin đến, nói bận ôn thi tốt nghiệp trung học, sắp tới đây sẽ không đi hát khắp nơi nữa.

Từ Vị có chút chua xót, cấp tốc đem điện thoại cất lại túi, không muốn đối mặt.

Cậu đã bỏ học, cơ hội tham gia thi đại học bằng không.

Bảo vệ mở cửa, nói "Cậu có thể đi vào rồi."
"Cảm ơn."
Từ Vị đạp xe đi vào, nhà Chu Tư Dịch đèn vẫn sáng, chiếc xe ô tô dừng ở cửa cũng không giống ngày hôm qua.

Từ Vị dựng xe đạp, đi tới gõ cửa.

Cửa mở ra, Từ Vị đẩy cửa đi vào lại không thấy người.

"Chu tổng?"
Tiếng mở cửa phòng, Từ Vị thấy Chu Tư Dịch bước tới.

Hắn mặc áo ngủ, dây áo lỏng lỏng lẻo lẻo.

Lộ da thịt trắng trẻo, câu dẫn.

Hai người mắt chạm mắt, Từ Vị phá vỡ bầu không khí quỷ dị "Quấy rầy ngài rồi."
Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn, biểu tình hờ hững.

Hắn đi tới ghế sô pha ngồi xuống, chỉ chỉ phía đối diện "Ngồi."
Từ Vị đi đến ngồi xuống, vừa muốn mở miệng, Chu Tư Dịch lấy ra ví tiền ném lên bàn "Đến Hải Bằng mua một phần cháo."
Từ Vị "..."
Hải Bằng cách nơi này phi thường xa, chính là khách sạn 5 sao.

"Hiện tại Hải Bằng không mở cho người ngoài, ngài biết mà?"
"Tôi không quan tâm." Chu Tư Dịch lười biếng tựa vào ghế, có thể nhìn thấy cặp chân thẳng tắp dưới lớp áo hờ hững kia.

Chu Tư Dịch khắp người là cơ bắp, lại không hề thô thiển, tỉ lệ cân xứng, da thịt cũng trắng noãn, thập phần vừa mắt.

Hắn vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói vẫn còn khàn khàn "Không mua được cậu cũng đừng mong lấy đàn guitar về."
Từ Vị "..."

"Chìa khoá xe treo ở cửa."
Từ Vị nghiến răng nghiến lợi, quả thực muốn đánh Chu Tư Dịch một chưởng.

Mà Chu Tư Dịch mặt không biến sắc, cứ như vậy ngồi đó làm khó dễ cậu.

Từ Vị thở dài, đứng dậy cầm ví tiền cùng chìa khoá xe, quay người đi ra ngoài.

Chu Tư Dịch chống tay từ cửa sổ nhìn cậu lái xe ra ngoài, lấy điện thoại ra bấm số "Trong xe của tôi có đàn guitar, đem đàn tới cho tôi."
"Ngay bây giờ ạ?"
"Đúng, trong vòng nửa giờ mang đến nhà tôi."
Từ Vị một đường lao nhanh đến Hải Bằng, nhà hàng giờ này không bán cho người ngoài, Từ Vị hết lời ngon ngọt bọn họ cũng không nhượng bộ.

Từ Vị cúi đầu đứng ở đại sảnh, mắt bỗng nhiên đỏ.

"Anh trai tôi....phỏng chừng không sống được thêm mấy ngày nữa, hôm nay tỉnh dậy nói muốn ăn cháo hành ở Hải Bằng." Từ Vị bụm mặt hít một hơi thật dài, nghẹn ngào, vì một bát cháo, đây đã là kỹ năng diễn xuất cực hạn của cậu "Tôi ______ cầu xin các vị giúp anh tôi một chút...."
Trước sảnh là giám đốc nữ chừng ba mươi tuổi, nhìn Từ Vị đáng thương, nổi lên lòng thông cảm "Tôi sẽ giúp cậu nhờ nhà bếp một chút."
Một giờ sáng, Từ Vị mang theo cháo lên xe.

Chiếc xe này của Chu Tư Dịch là Bentley, Từ Vị cũng không dám đi nhanh, sợ xước một chút cậu đến nửa cái mạng cũng không giữ được.

Về đến nhà là một giờ rưỡi, Từ Vị dừng xe vào cửa nhìn thấy hắn nằm trên ghế, đã ngủ mất.

Ánh đèn chiếu trên mặt hắn, lông mi dày đen nhánh.

Từ Vị chưa từng thấy lông mi đàn ông nào dài như vậy, Từ Vị nhẹ nhàng đặt cháo xuống, thấp giọng gọi "Chu tổng?"
Chu Tư Dịch không có động tĩnh, hắn ngủ rất say.

Từ Vị mím mím môi, quay đầu thấy đàn guitar dựa ở cửa.

Từ Vị đi tới cầm đàn guitar đi về, tới cửa liền dừng bước, quay lại rón rén mở cửa phòng lầu một, bên trong trống rỗng.

Từ Vị lại lên lầu hai, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy một gian phòng giống phòng ngủ, Từ Vị từ bên trong tìm tới một cái chăn mang xuống dưới đắp trên người Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch đột nhiên động, bắt lấy tay Từ Vị.

Từ Vị giật mình, muốn rút tay về, Chu Tư Dịch mở mắt.

Nhìn chăm chú Từ Vị, ánh mắt lạnh băng, không có chút tình cảm nào.

"Cháo tôi đã mua, để ở phòng ăn." Từ Vị không biết tại sao mình lại sốt sắng, hầu kết lên xuống, cố gắng đè nén cảm xúc, nói "Hộp cháo có chức năng giữ ấm, mà thời gian không được lâu đâu."
Lòng bàn tay Chu Tư Dịch ấm áp mềm mại, làm nhiệt khí chạy từ tay đến tim, khiến Từ Vị càng muốn bỏ chạy.

Không dám cùng Chu Tư Dịch đối diện, nói "Ngài nhớ ăn sớm một chút."
Ngón tay Chu Tư Dịch khẽ miết, Từ Vị liền rút tay ra, lui về phía sau hai bước, tim như muốn từ lồng ngực nhảy rồi ngoài, phút chốc như mất hết giác quan chỉ cảm thấy khuôn mặt bỏng rát "Tôi đi trước.".